googlee5327712a49d4482.html Liễu : Blog Title the same as above

2/8/11

Bướm vàng đậu vai ai?

(Sưu tầm) - Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc.

Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiều đến nỗi nước mắt của nàng hầu như đã cạn.

Một tuần nữa trôi đi nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nàng thân thể cũng héo mòn vì lo lắng, buồn đau, nhưng nàng vẫn kiên tâm khẩn cầu Phúc thần ban phúc cho chàng.

Thế rồi vào buổi tối nọ, Phúc thần đã động lòng trước lòng thành và tình yêu của người con gái, quyết định cho người con gái được hưởng một ngoại lệ.

Vị Phúc thần hỏi nàng: "Con có bằng lòng đánh đổi cuộc sống của mình để cứu người yêu của con không?”. Không một chút đắn đo, nàng trả lời: "Vâng, con bằng lòng!".

Vị Phúc thần nói: "Thế thì được, ta có thể giúp cho người yêu của con bình phục một cách nhanh chóng, nhưng để được như vậy thì con phải tự nguyện biến thành con bướm vàng trong ba năm. Con có đồng ý như vậy không?”. Rất cương quyết và có phần kích động, nàng trả lời: “Con đồng ý”.

Trời vừa sáng, người con gái biến thành một con bướm vàng rất đẹp. Nàng cáo từ Phúc thần rồi vội vàng bay tới bệnh viện nơi người yêu của nàng đang nằm. Quả nhiên nàng nhìn thấy chàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện cùng một nữ bác sĩ. Nàng rất lấy làm tiếc vì không nghe được họ nói chuyện gì, bởi vì nàng không thể bay vào tận nơi chàng đang nằm, mà chỉ có thể nhìn chàng qua lớp kính của cửa sổ mà thôi.

Mấy ngày sau chàng bình phục hoàn toàn và được xuất viện, nhưng vô cùng buồn bã vì không thấy nàng đâu. Chàng dò hỏi rất nhiều người, nhưng không ai có thể trả lời cho chàng biết. Từ hôm đó chàng ra sức đi tìm nàng, miệng không ngừng gọi tên nàng ở khắp mọi nơi, đến nỗi quên cả ăn uống và nghỉ ngơi. Còn nàng, lúc này là con bướm vàng lúc nào cũng bay lượn quanh chàng, nhưng chàng đâu có biết.

Mùa hè đã qua, gió thu đã về, lá vàng cứ từng chiếc, từng chiếc rơi xuống khiến cho bướm vàng không thể ở lại cùng chàng. Trước khi phải ra đi, bướm vàng đã bay tới đậu trên vai chàng, và muốn dùng đôi cánh mỏng manh của mình vuốt nhẹ lên đôi má của chàng, dùng đôi môi bé nhỏ của mình thơm nhẹ lên trán chàng. Nhưng tấm thân bé nhỏ của bướm vàng không đủ để cho chàng cảm nhận được điều đó. Tiếng khóc bi thương của bướm vàng cũng chỉ có bướm vàng nghe thấy mà thôi. Thế là trong lòng mang nặng tình cảm yêu thương, bướm vàng đành cáo biệt người yêu rồi bay đi.

Thời gian trôi nhanh. Mùa xuân của năm thứ hai đã tới, và ngay lập tức bướm vàng vội vã bay trở về đi tìm chàng. Nhưng cái hình bóng yêu thương mà bướm vàng mong gặp lại, giờ đã cận kề một người con gái xinh đẹp tuyệt vời. Không thể tin vào mắt mình, và chỉ suýt nữa thôi bướm vàng đã rơi từ lưng trời xuống đất. Bướm vàng lại càng không thể tin vào tai mình khi được nghe những lời mà mọi người đang bàn tán, rằng trong ngày lễ thánh chàng đã mắc phải trọng bệnh, rằng cô bác sĩ tài hoa khả ái đã cứu càng, rằng tình yêu của họ…

Sự đau khổ xâm chiếm trái tim khiến bướm vàng tê tái. Những ngày tiếp theo đó, bướm vàng thường nhìn thấy chàng trai yêu dấu của mình dắt tay người con gái lên núi ngắm cảnh chiều tà, và những buổi sáng họ lại cùng nhau ra bờ sông đón mặt trời lên… Tất cả những điều đó vốn dĩ thuộc về nàng, thế mà giờ đây bên cạnh chàng lại là một người con gái khác… Nhưng không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng.

Năm ấy mùa hè đặc biệt dài. Mỗi ngày bướm vàng lại bay đi trong đau khổ. Nó không còn đủ dũng cảm để đến gần chàng nữa. Những lời thủ thỉ giữa chàng trai với người con gái, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc của họ cứ như những ngọn gió lạnh buốt khiến cho bướm vàng không sao chịu nổi. Thế là mặc dù mùa thu còn chưa tới, bướm vàng đã vội vã bay đi…

Mùa hè của năm thứ ba đã tới. Trái tim tan nát của bướm vàng không còn đủ sức để chứng kiến cảnh họ tay trong tay, cảnh họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy… lại không còn lòng dạ nào dám nhớ tới những kỷ niệm xưa.

Ba năm dài dằng dặc trôi qua. Lời nguyền giữa vị Phúc thần và bướm vàng đã kết thúc. Nhưng trước đó một ngày, chàng trai và người yêu mới của chàng đã cử hành hôn lễ. Trong ngôi nhà trung tâm có rất đông người tới dự. Bướm vàng nhẹ nhẹ bay vào, rồi cũng nhẹ nhẹ đỗ trên vai Phúc thần. Bướm vàng nghe rõ từng nhịp tim của người mình yêu, nhìn cảnh càng trai đeo nhẫn cưới vào tay cô gái, sau đó là cảnh họ trao cho nhau nụ hôn. Những giọt nước mắt đau khổ của bướm vàng trở nên cháy bỏng.

Buồn rầu, Phúc thần quay sang hỏi bướm vàng:"Con có cảm thấy hối hận không?". Bướm vàng lau hai hàng nước mắt mà không hề có nước mắt, rồi trả lời: "Không ạ”.

Lòng đầy trắc ẩn, Phúc thần bảo "Ngày mai con có thể trở lại với chính mình…”, nhưng bướm vàng đã lắc đầu: “Dạ thưa, con xin người hãy cho con được là bướm vàng suốt đời…!". Nói rồi, bướm vàng lại vỗ cánh bay đi.

Vị Phúc thần quay xuống nhìn đám đông… và bỗng thở dài. Có những cái mất đi là do chủ định, có những duyên phận lạ mãi mãi không bao giờ được hưởng hạnh phúc! Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu! Ôi những con bướm vàng…

Ðã dễ mấy ai biết được trên vai mình có một con bướm vàng nào đang đậu đó không?

Yêu - không sợ lệch

(Trang Hạ)

 1. Phải lòng trai trẻ:
 
Một buổi tối rời thư viện yên ắng, tôi băng qua sân trường quay về khu ký túc xá dành cho giảng viên đại học. Tôi nhớ nguyên vẹn cảm giác nôn nao lúc dừng lại trước đám đông sinh viên sôi nổi hướng lên sân khấu chăng một rừng đèn giữa sân trường, tôi nhớ khúc nhạc chơi rộn rã giữa đám đông, tôi nhớ nét mặt say mê và hạnh phúc của cậu bé chơi ghi ta điện hát giữa ban nhạc sinh viên. Và tôi lẳng lặng đi tiếp, mặt đầy nước mắt, vì phát hiện ra mình đã ngay lập tức phải lòng cậu sinh viên của mình vào lúc đó, khi cậu chưa hát hết câu cuối cùng.

Tôi tin nếu tôi mới hai mươi, tôi sẽ đứng lại trong đêm đó, ngắm lâu hơn gương mặt làm tôi yêu thương bất chợt, mở cửa đời mình cho một lần yêu thương, dù được đáp hay không cũng vô cùng đẹp đẽ hạnh phúc. Bởi lúc đó hai mươi, ta có quyền theo đuổi, có quyền cởi lòng ra trước tình yêu.

Nhưng có phải tình yêu, sự phải lòng là đặc quyền của thanh xuân, và nó quá xa xỉ với những người phụ nữ đã quá ba mươi như tôi? Nếu lúc đó tôi dừng lại, hoà vào đám đông, ở lại với say mê đấy, cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao?

2. Yêu người mình yêu:
 
Anh bạn thân – rất thân của tôi bi thảm hơn, anh dám yêu vượt tuổi tác, nhưng người thất tình lại là anh. Cô bạn gái lớn hơn anh mười sáu tuổi vào một ngày đẹp trời đã bỏ anh bạn tôi để đi lấy chồng ở tuổi ba mươi chín.

Bạn tôi học hết cấp ba, thi trượt đại học nên xin vào làm tại một hãng tàu trong thành phố, sau đó đi lính. Hết lính nghĩa vụ trở về, chàng trai hai mươi hai tuổi xin vào làm lái xe tại một hãng taxi trong thành phố. Chỉ vài tuần lễ, và bằng một vài câu tán tỉnh bâng quơ, không ngờ bạn tôi có người yêu, là một cô gái làm chung hãng, phụ trách tiếp nhận điện thoại, điều phối xe ca trực buổi tối.

Cô ấy gầy, nhỏ, ba mươi tám tuổi, đã một lần li hôn và chưa có con cái. Bạn tôi rất cao lớn và nặng gần gấp đôi cô ấy, tính chân thật hiền lành, lại chưa yêu lần nào. Rất nhanh chóng, chỉ sau vài ngày, cô ấy dọn đồ về sống cùng bạn tôi trong căn phòng trọ. Họ sống với nhau hơn một năm, cho tới khi cô ấy đi… lấy chồng!
Thì ra trong lúc người con trai sẵn sàng đón nhận tình yêu, không mấy so kè tuổi tác, thì chính phụ nữ lại là người rất khó chấp nhận cuộc tình “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Người phụ nữ luôn canh cánh bên mình nỗi lo lắng đến từ năm tháng, hoặc có thể, người phụ nữ hơn tuổi tất đã nhiều trải nghiệm và mất mát. Họ thừa mẫn cảm để nhìn thấy giờ phút chia tay cuộc tình “lệch tuổi” đang đếm ngược, bắt đầu từ giây phút tỏ tình.
Bạn tôi, một người đàn ông cao lớn gần một mét tám lăm, vóc dáng dềnh dàng như một con gấu trẻ măng, gục đầu khóc lóc không làm lay chuyển được quyết định của người tình. Cô ấy từ chối lời cầu hôn của bạn tôi. Cô ấy nói, cô ấy đã ba mươi chín tuổi rồi, cuộc đời không dành nhiều cơ hội cho phụ nữ nữa, cô ấy phải đi lấy chồng, lấy một người “xứng đáng là chồng trong mắt xã hội”, tức là nhiều tuổi hơn cô ấy.

Trai trẻ thì chỉ có thể yêu, không thể cưới.

3. Không sợ lệch:

Tôi cho rằng cuộc đời một người đàn bà gọi là hoàn hảo nếu có được ba người đàn ông. Lúc đôi mươi yêu người đàn ông ba mươi, được yêu, được bảo bọc, được chiều, được khám phá cuộc sống. Lúc ba mươi tốt nhất là có được người con trai hai mươi. Đàn bà học lại cách theo đuổi, cách chinh phục, và cách hưởng thụ cuộc sống với tình yêu. Và khi đàn bà năm mươi, tốt nhất có được người đàn ông năm mươi, để cùng bầu bạn sớm chiều, đến đầu bạc răng long.

Tôi từng gặp một chàng trai, tốt nghiệp đại học Kinh tế xong đang làm nhân viên kinh doanh cho một hãng máy văn phòng. Người yêu của cậu thoạt nhìn tưởng là… bà chủ trọ của cậu. Họ hầu như không bao giờ dám công khai tình yêu cho bạn bè người quen biết. Nhưng thỉnh thoảng chở nhau đi ngoài phố, họ vẫn lén lút nắm tay nhau.

Nhưng một cuộc hôn nhân làm tôi cảm động nhất lại không phải là đám cưới của hoàng tử nước Anh lấy một cô con gái nhà thường dân nào, hoặc của một minh tinh Hollywood cưới một chàng trai vô danh v.v… Năm ngoái trong một cuộc gặp mặt, chúng tôi được làm quen một đôi vợ chồng Việt Nam – Đài Loan. Người vợ già hơn chồng, xấu xí hơn chồng, chị lại còn phải nhiều năm vượt qua mối mặc cảm và kỳ thị của chính người Đài Loan, để yêu một người con trai Việt Nam trẻ hơn nhiều tuổi, rồi theo chồng sang Việt Nam làm vợ, làm dâu.

Chị nói, tôi luôn may mắn vì được một người chồng trẻ yêu thương, giúp tôi, chỉ dẫn tôi từ những gì nhỏ nhặt nhất trong đời thường, cho tới những lúc mất cân bằng nhất trong cuộc sống tình cảm. Chúng tôi khác biệt nhau, “lệch nhau” trong mắt xã hội, chỉ có chung đúng một điểm, là cùng yêu nhau.
Đã yêu, tại sao phải hy sinh tình yêu để làm hài lòng thế gian?