googlee5327712a49d4482.html Liễu : Blog Title the same as above

30/12/11

Vầng hào quang hạnh phúc

(Trang Hạ) - 1. Cuối mùa hè 2007, bạn bè hồi học đại học bỗng gặp lại nhau sau hơn mười lăm năm, tôi và hai cô bạn cùng tuổi kéo nhau vào quán trà trong khu chợ đêm Đại học Sư phạm Đài Loan. Ở nơi đất khách quê người, khoảng cách hàng nghìn cây số và mười mấy năm đã khiến chúng tôi thay đổi từ thân phận tới địa vị. Gặp được nhau đã thật là điều kỳ diệu.

Hỏi thăm qua, được biết, cô bạn xinh xắn nhất vẫn chưa từng kết hôn lần nào, nhưng bù lại, có tiền của, có nhà có xe, và đang đi sang Đài Bắc bằng tiền của một doanh nghiệp chi trả, một trong số những doanh nghiệp đang dưới quyền quản lý của cơ quan cô. Tôi phát ghen với sự phởn phơ và thoải mái của bạn, dù bạn cứ luôn mồm than vãn về tình duyên ế ẩm của bản thân. Cô thứ hai học giỏi nhất thời đó, sau khi kết hôn đã an phận với vị trí một giảng viên đại học, đã du học đủ Tây Tàu, có bằng tiến sĩ, hai con ngoan giỏi, chồng trẻ và yêu. Cô sang Đài Loan tiến tu một thời gian và khi về dự kiến sẽ lên chức phó trưởng khoa đại học.
Còn lại tôi, tiền kiếm nhanh thì cũng hết càng nhanh, tình trạng hôn nhân không rõ ràng, nghề nghiệp cũng không rõ ràng, và sắp bị bà chủ nhà trọ đuổi ra khỏi cửa, vào cuối tuần này. Thực ra là tôi tự đi, sau khi bị ông chồng ngồi xe lăn của bà lén tới xoa mông. Thật thê thảm!
Hàn huyên mới hơn một tiếng, thì một ông giáo sư quen biết tới bàn chuyện với tôi, theo hẹn trước. Vì công việc, nên tôi chia tay hai người bạn gái cũ, hẹn gặp nhau tại Hà Nội cuối năm.
Thuận miệng, tôi hỏi ông giáo sư trước lúc vào việc:
- Anh thử đoán xem, trong ba chúng tôi có một người ế chồng. Một người gia đình đầm ấm hạnh phúc và công việc thăng tiến, mỹ mãn mọi bề. Một người lận đận không nghề không tiền cũng không nhà. Anh nói thử xem ai là ai?
Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi nói:
- Tôi đoán cái cô xinh đẹp mặt nhăn nhó kia là người lận đận, lông bông không nghề, không tiền, không nhà. Cái cô xấu xí béo ị chậm chạp còn lại là người ế duyên. Còn cô hẳn là người hạnh phúc.
Tôi cười lớn và nói, nhầm hoàn toàn, anh ơi. Họ mới là người hạnh phúc, hơn tôi về tất cả mọi mặt.
Người đàn ông nghiêm túc nói:
- Vậy ư, thế mà sao tôi không hề nhận ra hào quang hạnh phúc từ hai người phụ nữ kia? Không thấy họ vui sướng, chỉ thấy mặt họ nặng trĩu hoặc nghĩ ngợi?
Tôi bảo, một người nhớ con và thèm chồng, còn người kia là quan chức nhiều trọng trách lại đang đi công vụ, làm sao thảnh thơi tự tại như tôi?
Ông giáo sư nói:
- Vậy tại sao cái người nhớ con thèm chồng là bạn cô, rất rảnh thời gian ở đây, mà vừa rồi lại từ chối việc tới Viện nghiên cứu của tôi thực tập thêm nâng cao trình độ? Trong khi người như cô nếu đang cần tiền thì sao lại sẵn sàng lao ngay vào việc này không có thù lao? Nên tôi cứ tưởng, cái cô kia cần phải có thời gian để đi kiếm người yêu!
Tôi cũng không hiểu vì sao! Nhưng tôi cũng cảm nhận thấy những gánh nặng đời sống khi trò chuyện cùng những bạn bè ấy. Từ tâm trạng, từ cách lo lắng khi nói về hiện tại, về sự nuối tiếc khi chúng tôi cùng nhắc đến quá khứ.
Những ngày sau đó, tôi luôn băn khoăn tự hỏi, vậy hào quang nào của một phụ nữ nói lên rằng cô ấy đang hạnh phúc?
2. Có những phụ nữ vừa gặp đã khiến ta choáng ngợp bởi phục sức đắt tiền sang trọng, hoặc vẻ xinh đẹp sành điệu, kiểu tóc thời trang và son phấn nặng mặt nhưng vẫn ưa nhìn. Có những phụ nữ mới gặp đã thấy lạc mốt và khó tính. Cũng có những người phụ nữ khiến ta ngay lập tức thiện cảm và nghĩ có thể trò chuyện như bạn. Cũng có những phụ nữ, gặp mặt thật nhiều lần ta vẫn không muốn bắt chuyện.
Và tất nhiên, cũng có những phụ nữ sau khi gặp mặt lần đầu đàn ông đã muốn yêu đương, dù không nhiều.
Tính tình, tố chất và cá tính của một người phụ nữ đa số sẽ quyết định cuộc sống của cô ấy, người cô ấy gặp, thái độ người ta cư xử với nàng, chứ hoàn toàn không phải là vì gặp những người thế này mà tính cách khí chất của người phụ nữ trở nên như thế kia. Đôi khi chúng ta đã quá dựa vào hoàn cảnh để tìm kiếm cớ cho mình. Ví dụ như, lấy cớ người yêu không cho phép làm công việc này, không cho sang thành phố kia sống, để nàng thanh minh cho một lựa chọn đời mình. Thực ra là bởi bạn đã lựa chọn yêu “một chàng trai không cho phép người yêu làm trái ý mình” hoặc đã lựa chọn một ông chồng “quyết định cuộc đời của vợ” mà thôi. Bạn đã chọn người chỉ huy đời bạn, đâu phải lỗi tại người kia muốn chỉ huy đời bạn?
Ngày rời trường đại học, trong số bạn bè tôi, rất nhiều người đã lựa chọn cách sống an toàn, quanh quẩn ở quê nhà, lựa chọn ở Việt Nam, với lý do gia đình. Nhưng thực tế, tất cả chúng ta đều đang có gia đình, có anh chị em ruột, có người đang yêu hoặc người ta đang yêu tha thiết. Đúng không? Vậy sao có người phụ nữ làm được những việc mà người phụ nữ khác không làm được?
Và phải chăng, cuộc đời ta được xây lên từ những lựa chọn của chính ta, chứ đâu phải vì ta gặp hoàn cảnh này, gặp khó khăn kia cản bước? Và mỗi lựa chọn ấy lại khoác lên cho người phụ nữ một hào quang vô hình: Can đảm, yên phận, táo tợn, quả quyết, nhu nhược, thành công, tầm tầm, năng nổ…
Không cần một người đàn ông xem bói nhan sắc, tự phụ nữ chắc chắn nhận ra bản thân mình đang được bao bọc bởi hình ảnh gì. Những bóng dáng tính cách ấy phản chiếu lên cuộc sống thành niềm vui và lo âu, và trở thành tâm trạng lâu dài. Nên nếu bạn không bao giờ hài lòng với cuộc sống, đừng hỏi vì sao bạn mỉm cười cũng vẫn buồn bã. Nếu bạn luôn lo âu về gánh nặng, thấy mọi điều trong cuộc sống đều bất an, thì dù ngồi trên đống tiền bạn vẫn lo âu y như một kẻ nghèo đói.
Và vì thế, ở khoảnh khắc ấy, tôi được nhìn thấy như một kẻ vô ưu thảnh thơi, là bởi, tôi đang sống với giây phút hiện tại. Tôi không lo âu về tương lai và tôi không bị gánh nặng quá khứ đè lên tâm trí. Và tôi cũng không nghĩ đến những gánh nặng, dù tôi vẫn đang trên hành trình giải quyết và thỏa hiệp với những gánh nặng của đời sống, y như hai cô bạn tôi, khác gì đâu!
Và tôi nhìn người đàn ông đối diện bằng niềm vui sống trong tim tôi, chứ không phải đặt những vấn đề của cuộc sống riêng tôi vào trong bầu không khí giữa hai người.
3. Có nhiều cô gái hễ mở miệng là than thở về nhược điểm bản thân. Tôi có một chị đồng nghiệp, luôn mặc váy ngắn và áo hở nách ở mọi nơi mọi lúc, lựa màu trang phục như một teen-girl nhí nhảnh. Song chị lại luôn miệng than thở về tuổi gần năm mươi của mình, rằng mình đã già, đã xấu xí. Và tất thảy mọi người sẽ an ủi: “Không, chị vẫn trẻ đẹp lắm!” hoặc khen ngay: “Chị mặc bộ này thật đẹp, màu váy này thật mốt!”.
Bạn tôi hôm vừa rồi ngồi cà phê, cứ than về những nếp nhăn quanh khóe mắt của tuổi gần bốn mươi, mặc dù nói thật là tôi chẳng hề nhìn thấy, mà nếu bạn không nói ra, tôi chẳng hề biết. Cô bé thực tập ở phòng tôi thỉnh thoảng lại rên lên: “Tháng này em lại lên hai ký rồi, ôi giời ơi béo quá!”. Kể ra nếu cô bé không nói đi nói lại, chắc chả ai nhận ra, vẫn thấy cô thật xinh xắn đầy sức sống.
Có quá nhiều những người phụ nữ đủ mọi lứa tuổi mà tôi gặp, luôn mang nhược điểm của bản thân ra để than thở. Không phải họ muốn bôi nhọ bản thân. Chẳng qua phụ nữ chỉ muốn được nghe thấy người đối diện nói: “Không, bạn rất đẹp, bạn rất tuyệt, bạn thế này vẫn rất hoàn hảo!”. Nhất là những đức ông chồng, phát chán vì vợ than thở rằng béo, eo to, áo cũ, chồng đành phải thường trực ở đầu môi những lời đại loại: “Không, béo thế này mới đẹp, anh thích em thế này!”
Hài hước nhất là những cô bé than thở với người bạn trai mới gặp, rằng mình chán ghét bản thân vì thấy mình lùn quá, gầy quá, không được như mong ước. Nếu bạn tự thấy không thích bản thân, vậy bạn làm sao có thể khiến cho người khác yêu thích bản thân bạn?
Vì sao người phụ nữ thường tìm lấy sự tự tin cho mình bằng cách, bắt người đối diện phải khẳng định rằng, cô không có nhược điểm? Bằng cách, cô bắt người khác chú ý tới nhược điểm ấy của cô?
Nhưng những lời tán tụng tức thời ấy có làm bạn tự tin lên không? Có cải thiện được gì không? Tôi nghĩ là không. Trái lại, nó làm cho người ta nhận ra một cách sâu sắc những nhược điểm của người phụ nữ trước mặt. Họ buột ra lời khen chỉ để yên lòng bạn, như một cách lịch thiệp, chứ sự thật thì họ không hề nghĩ thế trong đầu!
Và một cách vô tình, những mối bận tâm nhỏ nhoi ấy của phụ nữ thường khiến họ mất đi ánh hào quang tự tại, vui sống quanh mình. Đừng để người khác phải bận tâm rằng bạn đã già, đã bụng to lưng còng, đã phiền muộn bởi chồng con, tóc đã bắt đầu vài sợi bạc, hoặc chiều cao chưa đủ như bạn mong ước v.v… Chúng ta ngồi trước mặt nhau vì công việc hoặc vì tâm đầu ý hợp, không phải đến gặp nhau để giải quyết những vấn đề nhan sắc của bạn.
Tôi không rõ đàn ông nghĩ gì khi phụ nữ than thở. Nhưng tôi tin rằng than thở làm phụ nữ đánh mất sức hấp dẫn, dù bạn được bao bọc bởi một vẻ ngoài hấp dẫn giới tính.
4. Tôi từng hỏi một cô vợ nhà người quen, rằng, sao mới sinh có một con, đang là gái “một con trông mòn con mắt” mà đã nặng tám mươi chín kg trong chiều cao mét sáu? Sao không tập thể thao, giảm đồ ăn dư ca-lo, hay tìm lấy một cách gì đó cải thiện ngoại hình vốn trước đây thon thả đáng yêu năm mươi mấy ký?
Cô ấy buồn buồn đáp:
- Chồng em bảo, anh thích em béo, béo mới đẹp. Mấy bà gầy trông ghê bỏ xừ. Đàn ông có phải là chó đâu mà chạy theo khúc xương? Và mỗi khi em định làm gì đó, anh ấy lại phẩy tay bảo, em xấu đẹp béo gầy gì anh cũng yêu, ở nhà mà nấu cơm, tập tành gì!
Ôi trời! Thì ra những lời an ủi, vỗ về, lịch sự của những người xung quanh đã khiến bạn đánh mất động lực để cải thiện mình một cách thực sự! Và không quyết tâm làm điều mà bạn muốn làm.
Vậy đừng hỏi vì sao mình không có vầng hào quanh hạnh phúc bao phủ, không có cảm giác vui sống tỏa ra từ tận trong đáy lòng và tâm trạng. Hãy tự hỏi từ lúc nào vầng hào quang ấy đã mất đi?

Mãi mãi tuổi ba mươi

(Sưu tầm) - Ngày XX tháng YY năm ZZ

Mẹ lại cằn nhằn về vụ lấy vợ.

Đã thế mẹ còn cho câu : Thôi con ạ ! Giờ thì chỉ hy vọng nước 2 thôi, chứ con gái giờ mong nước một thì đừng mơ con ạ !

Hừm ! Hạ quyết tâm năm nay lấy vợ, nếu không chí ít cũng phải có người yêu, nếu không có người yêu thì cũng phải có người để ý. Quyết tâm ! Quyết tâm !

Ngày XX tháng YY năm ZZ

Sáng đọc báo thấy có ảnh mấy em thi Idol. Chà ! Xinh thế. Chợt ước mình là Hà Dũng. Toàn cặp với các chân dài.

Đọc qua trang bên cạnh thấy đăng hình Jenifer Phạm vợ Quang Dũng, thôi ước gì mình là Quang Dũng. Cũng Dũng cả, Hà Dũng nhiều chân dài nhưng già, chắc chẳng làm ăn được gì. Phí !

Tối vào mạng thấy bài phỏng vấn siêu mẫu Vũ Thu Phương, lại mơ mình làm Tuấn Hưng. Đọc đoạn cuối bài thấy hoá ra Tuấn Hưng là người yêu cũ, may quá, mới ước thôi chứ thật thì có phải giờ tha hồ mà tiếc không ! Phù ! Cũng may !

Ngày XX tháng YY năm ZZ.

Hôm nay đi ăn cơm trưa, con bé bán cơm gọi mình là chú. Tí ngất !

Nhìn lại mặt hàng đi, thế này mà gọi là chú à ? Về hỏi bố xem, anh mới “tí tuổi đầu”.

Nói vậy thôi chứ cũng thấy lòng xao xác, 30 tuổi rồi, còn trẻ với ai …

Ngày XX tháng YY năm ZZ

Ngồi rỗi chẳng biết làm gì. Lục ảnh cũ ra xem.

A ! Con Hà béo. Mấy hôm nọ vừa gặp nó xong. Nhớ hồi trước cấp III nó có thằng người yêu già khụ. Suốt ngày chờ nó ở cổng trường. Mình còn góp ý là sao bao nhiêu thằng trẻ không yêu, yêu thằng già tận 26 tuổi. Khiếp !

Vậy mà thoáng cái giờ mình cũng 30 tuổi.

Chợt thấy giật mình, thế có nghĩa là với các em cấp III. Mình là Khiếp + 4 Khiếp nữa !

Khiếp !

Ngày XX tháng YY năm ZZ.

Mẹ bắt mặc đồ đẹp, chải chuốt vuốt keo. Tối về giới thiệu cho một em, cháu gái bác làm cùng cơ quan mẹ. Hồi hộp muốn chết !

Tối mẹ dẫn về con tê giác, dốc lên nhà mình ngồi trên xe phóng vào còn hì hục. Con tê giác dùng có một tay đẩy cái Atilla vào cái vù.

Nghĩ đến cảnh nếu sau này hai đứa thành đôi, tối về “nó” tóm cổ quẳng vào giường như cái xe, bất chợt mình vã cả mồ hôi hột.

Ngày XX tháng YY năm ZZ.

Đi họp lớp cấp III. Tụi nó giờ chồng con rồi vợ con hết cả. Mình trơ thổ địa có mỗi một mình.

Nghĩ mà thấy tủi thân…

Mình đâu có xấu, có tệ… Chỉ tại cái duyên số lận đận chứ ai muốn vậy đâu.

Bế con cho tụi nó, nhìn cảnh vợ chồng tụi nó chăm mấy đứa nhỏ, thấy mắt cũng cay cay.

Thôi, mai về bớt làm bớt ăn, lo đến chuyện lập gia đình trước đã…

Ngày XX tháng YY năm ZZ.

Mẹ lại ca bài ca bất tử. Lấy vợ đi con.

Mẹ ơi ! Giờ con lớn rồi. Tam thập nhi lập mà mẹ ! Mẹ cứ yên tâm, con của mẹ chưa thể san núi lấp biển nhưng lấy vợ thì thừa khả năng, mẹ cứ chờ mẹ nhé !

Chiều xem phim Người đàn bà thứ hai. Chợt thấy lòng mình nhẹ bớt ! Mình đã có người phụ nữ thứ nhất, người lo lắng quan tâm và yêu thương mình nhất ! Giờ chỉ phải kiếm tìm người phụ nữ thứ hai.

Chắc không mơ mình trẻ lại được, vậy cố giữ cho mình không già đi để còn đi lấy vợ. Nhưng thời gian cứ trôi như bóng câu qua cửa sổ.

Ôi ! ước gì mình mãi mãi tuổi ba mươi…

25/12/11

Kiếp người

(Vô Chiêu) - Cùng một kiếp người, tại sao có người giàu sang phú quý còn kẻ lại bần hàn?

Cổ nhân nói rằng: 'Phú dữ quới thị nhơn chi sở dục. Bần dữ tiện thị nhơn chi sở ố '.

Giàu sang, ai cũng muốn. Nghèo hèn, ai cũng ghét.

Sống trên đời ai cũng muốn mình đủ ăn đủ mặc, mong được giàu có là chuyện bình thường. Nhưng làm giàu lương thiện bằng cách đổ mồ hôi, xót con mắt làm lụng, tiết kiệm thì sự giàu sang này được tồn tại lâu dài. Còn những kẻ lừa lọc, gạt gẫm, làm giàu trên xương máu và nước mắt người khác thì cái giàu này không những không bền lâu mà còn làm tổn hại cho con cháu về sau. Tội lỗi! Tội lỗi!

Có hai cách, một là sống đủ ăn đủ mặc, sống thật thà, sống thương yêu trong an lành hạnh phúc, và hai là sống trong cảnh giàu có, luôn bon chen dành giựt, lương tâm bị che khuất bởi tiền tài danh lợi nên không thấy ánh sáng của hạnh phúc ở cuối đường hầm. Hãy tự mình trả lời cách chọn thì sẽ thấy tâm của chính mình.

Làm người, không có ai tránh khỏi tâm vọng tưởng. Tâm vọng tưởng không ngừng là đã bị âm dương khí số ràng buộc, đã bị ràng buộc sao bảo là không có số mệnh?

Nếu người thường xuyên hành thiện thì số mệnh không thể ảnh hưởng đến người đó. Cho dù số đã định sẵn là họ phải chịu nghèo nàn khổ sở, nhưng nhờ luôn hành thiện tích tụ công đức nên được chuyển biến, đỗi khổ thành vui, nghèo nàn thành phú quý và trường thọ.

Còn kẻ luôn làm việc ác, số mệnh cũng không ảnh hưởng được kẻ đó, cho dù số mệnh định sẵn từ trước cho họ được hưởng phước, nhưng vì họ luôn tạo ác nghiệp nên biến phước thành họa, giàu sang đổi thành nghèo hèn, trường thọ trở thành yểu tử.

Biết mệnh số mình qua những tư tưởng trong hành động, qua những việc làm của mình từ trước đến nay, thì nên tìm cách hóa giải để được bình an trong những ngày tới.

Mạnh Tử có nói: 'Cầu mà được là những gì trong lòng ta nghĩ ta có thể làm được. Nếu không phải làø những gì trong lòng, thì làm sao cầu được?Ví như nói về đạo đức nhân nghĩa, tất cả đều ở trong tâm, ta quyết chí làm người nhân nghĩa đạo đức thì tự nhiên sẽ trở thành người đạo đức nhân nghĩa. Còn công danh phú quý là cái mà trong tâm chúng ta không có, nó vốn ở ngoài thân. Nếu có 'ai' chịu cho thì ta mới có được, còn như 'ai kia' không chịu cho thì ta làm sao mà có? Vậy thì làm sao ta có thể cầu?'

Lục Tổ Huệ Năng cũng có nói: 'Tất cả các loại phước điền đều do quyết định từ trong tâm của chúng ta. Phước không lìa tâm, nên ngoài tâm ra không có phước để cầu'.

Vì vậy trồng phước hay gieo họa đều do bởi tâm. Phát tâm đi cầu phước, thì làm sao không cảm ứng được? Cứ gieo trồng nhân nghĩa, ăn ở hiền lành thì phước lộc tự nhiên đến. Không có phước đức, cho dù có quỳ lạy 'sói trán' để cầu cũng vô ích mà thôi!

Người ta thường thấy rằng:

- Người nào trải qua những lận đận, biết đau khổ thì mới tin vào số mệnh.

- Học vấn càng nhiều, càng cao, càng được đãi ngộ thì càng tin vào số mệnh.

Những người tin vào mệnh số thường ăn hiền ở lành, cuộc sống của họ thường an bình, không có ghen tương ích kỷ, không có tỵ hiềm đố kỵ, không bao giờ vui sướng khi nghe tiếng van xin của người khác...

Nhớ lời thầy dạy: 'Học hỏi về Phong thủy để biết đất đai xấu tốt, để biết tránh những thế xấu, dụng những thế tốt ngõ hầu được nhiều sức khỏe, những người chung sống trong căn nhà đều được an vui. Học tập về Thuật số để biết may rủi trong tiểu vận, đại vận, để giữ mình bớt vọng động, chớ không phải để được vinh hoa phú quý. Muốn cầu vinh hoa phú quý trước hết phải cầu cho mình làm được nhiều việc phước đức. Muốn làm việc phước đức trước hết phải tu thân. Muốn tu thân thì phải bắt đầu học về Chánh tâm và Thành ý. Chánh tâm với mình (không gạt mình), Thành ý với người (không lừa người). Tâm không chánh, ý không thành, luôn tính chuyện gạt người thì đừng mong cầu vì chắc chắn một ngày 'xấu trời' nào đó sẽ trở thành 'môn hạ Cái bang' mà thôi'!

Thầy dạy tiếp: 'Học mà không hành thì vô ích, ví như người chăn bò chỉ đếm bò cho chủ mà người ấy không có một con nào cả '. Con hãy suy nghiệm trước khi học bài 'Chọn màu xe theo ngũ hành nạp âm'.

* * *
Ngũ hành nạp âm là do Can và Chi phối hợp với Âm Dương mà sinh ra, như Giáp Tý (can dương + chi dương) phối hợp với Ất Sửu (can âm + chi âm) sinh ra Hải trung Kim. Hải trung Kim là mạng của tuổi Giáp Tý và Ất Sửu theo ngũ hành nạp âm.

Lục giáp có 6 vòng, mỗi vòng có 10 năm gọi là một Giáp, từ Can đầu là Giáp đến Can cuối là Quý như:

- Vòng 1: Các tuổi Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần, Đinh Mẹo, Mậu Thìn, Kỷ Tỵ, Canh Ngọ, Tân Mùi, Nhâm Thân cuối cùng là Quý Dậu. Những người sanh ra trong 10 năm này, người ta gọi là con nhà Giáp Tý.

- Vòng 2: Từ tuổi Giáp Tuất đến Quý Mùi (con nhà Giáp Tuất)

- Vòng 3: Từ tuổi Giáp Thân đến Quý Tỵ (con nhà Giáp Thân)

- Vòng 4: Từ tuổi Giáp Ngọ đến Quý Mẹo (con nhà Giáp Ngọ)

- Vòng 5: Từ tuổi Giáp Thìn đến Quý Sửu (con nhà Giáp Thìn)

- Vòng 6: Từ tuổi Giáp Dần đến Quý Hợi (con nhà Giáp Dần)

Các chu kỳ 60 năm đều giống như nhau: Thượng ngươn (1864-1923), Trung ngươn (1924-1983), Hạ ngươn (1984- 2043).

Các nhà Thuật số cho rằng, Thiên can, Địa chi là chính, nên khi xung khắc rất tai hại, ngũ hành nạp âm có xung khắc thì bị ảnh hưởng nhẹ thôi, cũng như được tương sinh thì chỉ vớt vát phần nào, chớ không tốt như chính ngũ hành.

Nhưng ngày nay, từ ngày có các loại xe gắn máy và xe hơi xuất hiện, sau thời gian dài nghiên cứu, họ thấy rằng ngũ hành nạp âm có ảnh hưởng rất quan trọng trong việc chọn màu xe cho người mua (thường lái chiếc xe đó).

Nên mua xe có màu tương sinh hay cùng hành, kỵ mua xe màu tương khắc với mạng của chủ nhân.

- Mua chiếc xe có màu tương sinh với mạng người chủ thì chiếc xe đó thường đem lại lợi lộc, khi lái xe sẽ thoải mái trong lòng, ít khi bị hư hỏng bất ngờ và nếu rủi ro có bị tai nạn thì thường bị nhẹ hơn màu tương khắc.

- Mua chiếc xe có màu cùng hành với người chủ cũng tốt, nó ít khi gây phiền phức nhưng cũng không được lợi bằng màu sinh nhập (cùng hành là cùng màu theo ngũ hành).

- Mua xe có màu tương khắc với mạng người chủ, thường làm cho sức khỏe người chủ trở nên suy yếu, trong lòng bực bội khi ngồi vào tay lái, bị buộc phải lái đi làm những việc mà trong lòng không muốn. Xe bị trục trặc thường xuyên, hao tốn tiền bạc để sửa chữa, bị cọ quẹt hay bị phá phách một cách vô cớ, khi xảy ra tai nạn thì bị thương tật và chiếc xe bị hư hại nặng nề có khi phải vứt bỏ (right off).

Ngũ hành tương sinh

Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủysinh Mộc.

Tương sinh không có nghĩa là hành này sinh ra hành khác, mà là dưỡng nuôi, trợ giúp, làm cho hành kia có lợi. Thí dụ như: Thủy sinh Mộc, nước sẽ làm cho cây tươi tốt. Mộc sinh Hỏa, cây khô dễ cháy tạo nên lửa...

Sự tương sinh của ngũ hành có hai trường hợp:

* Sinh nhập: Hành khác làm lợi cho hành mình. Mình được lợi.

* Sinh xuất: Hành mình làm lợi cho hành khác. Mình bị hại.

Mộc sinh Hỏa: Hỏa được sinh nhập (được lợi), Mộc bị sinh xuất (bị hại).

Hỏa sinh Thổ: Thổ được sinh nhập (được lợi), Hỏa bị sinh xuất (bị hại).

Thổ sinh Kim: Kim được sinh nhập (được lợi), Thổ bị sinh xuất (bị hại).

Kim sinh Thủy: Thủy được sinh nhập (được lợi), Kim bị sinh xuất (bị hại).

Thủy sinh Mộc: Mộc được sinh nhập (được lợi), Thủy bị sinh xuất (bị hại).

Ngũ hành tương khắc
Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc.

Tương khắc có nghĩa là hành này làm hao mòn, diệt dần hay khống chế hành khác. Thí dụ như: Mộc khắc Thổ, rễ cây sẽ ăn hết phân của đất. Thổ khắc Thủy, đất sẽ ngăn chận làm cho nước không thể chảy qua được...

Sự tương khắc của ngũ hành cũng có hai trường hợp:

* Khắc nhập: Hành khác gây tổn hại hoặc kềm chế hành mình. Mình bị hại.

* Khắc xuất: Hành mình kềm chế hay gây tổn hại cho hành khác. Mình không bị hại.

Mộc khắc Thổ: Thổ bị khắc nhập (bị hại), Mộc khắc xuất (không bị hại).

Thổ khắc Thủy: Thủy bị khắc nhập (bị hại), Thổ khắc xuất (không bị hại).

Thủy khắc Hỏa: Hỏa bị khắc nhập (bị hại), Thủy khắc xuất (không bị hại).

Hỏa khắc Kim: Kim bị khắc nhập (bị hại), Hỏa khắc xuất (không bị hại).

Kim khắc Mộc: Mộc bị khắc nhập (bị hại), Kim khắc xuất (không bị hại).

Tóm lại: Chỉ cần nhớ sinh nhập và khắc xuất thì mình được lợi thế (chủ động), ngược lại sinh xuất và khắc nhập thì mình bị hại (bị động).

Màu sắc theo ngũ hành

- Mộc: Màu xanh lá cây lợt hoặc đậm (green).

- Hỏa: Màu đỏ hay màu huyết dụ (burgundy).

- Thổ: Màu vàng lợt hay đậm hoặc màu vàng nhủ (gold).

- Kim: Màu trắng hay xám lợt (gray hoặc silver).

- Thủy: Màu đen hay xanh da trời lợt hoặc đậm (blue).

Mạng theo ngũ hành nạp âm

Xin xem lại bài viết về Ngũ hành Nạp âm. Nếu không có lưu giữ bài này, xin xem bảng liệt kê (ngắn gọn) dưới đây để biết mình thuộc mạng gì theo ngũ hành nạp âm:

* Mạng Kim, gồm có các tuổi:

Nhâm Thân 1932 & Quý Dậu 1933; Canh Thìn 1940 & Tân Tỵ 1941; Giáp Ngọ 1954 & Ất Mùi 1955; Nhâm Dần 1962 & Quý Mão 1963; Canh Tuất 1970 & Tân Hợi 1971; Giáp Tý 1984 & Ất Sửu 1985.

* Mạng Hỏa gồm có các tuổi:

Giáp Tuất 1934 & Ất Hợi 1935; Mậu Tý1948 & Kỷ Sửu 1949; Bính Thân 1956 & Đinh Dậu 1957; Giáp Thìn 1964 & Ất Tỵ 1965; Mậu Ngọ 1978 & Kỷ Mùi 1979; Bính Dần 1986 & Đinh Mão 1987.

* Mạng Thủy gồm có các tuổi:

Bính Tý 1936 & Đinh Sửu 1937; Giáp Thân 1944 & Ất Dậu 1945; Nhâm Thìn 1952 & Quý Tỵ 1953; Bính Ngọ 1966 & Đinh Mùi 1967; Giáp Dần 1974 & Ất Mão 1975; Nhâm Tuất 1982 & Quý Hợi 1983.

* Mạng Thổ gồm có các tuổi:

Mậu Dần 1938 & Kỷ Mão 1939; Bính Tuất 1946 & Đinh Hợi 1947; Canh Tý 1960 & Tân Sửu 1961; Mậu Thân 1968 & Kỷ Dậu 1969; Bính Thìn 1976 & Đinh Tỵ 1977; Canh Ngọ 1990 & Tân Mùi 1991.

* Mạng Mộc gồm có các tuổi:

Nhâm Ngọ 1942 & Quý Mùi 1943; Canh Dần 1950 & Tân Mão 1951; Mậu Tuất 1958 & Kỷ Hợi 1959; Nhâm Tý1972 & Quý Sửu 1973; Canh Thân 1980 & Tân Dậu 1981; Mậu Thìn 1988 & Kỷ Tỵ 1989.

Cách chọn

Nhìn vào bảng liệt kê các mạng, biết tuổi mình thuộc mạng gì, so với màu của ngũ hành để lấy màu sinh nhập cho mạng mình thì biết được mình hạp với màu nào, nên mua xe theo màu đó. Nếu khó tìm màu sinh nhập, chọn màu cùng hành cũng tốt.

Kinh nghiệm

* Bản thân:

Nhớ ngày xưa, chính Vô Chiêu cũng không tin tưởng vào lời thầy dạy, muốn 'thử thầy' nên mua những chiếc xe màu sinh xuất và màu khắc nhập, kết quả là vào những năm 1983, 1985, 1987 bị ba lần tai nạn và tất cả lỗi lầm đều về phần mình. Lỡ dại lấy bản thân ra làm thí nghiệm, nhận tổn thất mới tin những gì Thầy đã dạy. Nhưng bù lại, rút được nhiều kinh nghiệm, từ đó đến nay luôn chọn màu xe theo sinh nhập nên may mắn tránh được nhiều tai nạn bất ngờ. Một lần bị đụng nhẹ và phần lỗi về người khác.

* Quen biết: (vài trường hợp điển hình)

- Nam, tuổi Nhâm Thìn (1952). Muốn mua một chiếc Toyota 4WD mới màu đỏ, khi được hỏi ý kiến, Vô Chiêu liền cản ngăn vì màu đỏ thuộc hành Hỏa, theo lục giáp ngũ hành nạp âm, tuổi Nhâm Thìn mạng Trường lưu Thủy, Thủy khắc chế Hỏa, mặc dù là khắc xuất, chủ nhân không bị tai hại nặng nhưng khó giữ chiếc xe được lâu dài. Song vì quá thích nên tuổi này đã mua xe màu đỏ. Kết quả, sau 3 tháng kể từ ngày nhận xe, anh ta bị mất bằng 6 tháng vì có độ rượu 0.06 khi đang lái. Sau khi lấy lại bằng lái, đã chở cả gia đình đi du ngoạn xa và xe bị lật hai vòng nên hư hại nặng (right off). Rất may cả gia đình chỉ bị thương nhẹ, xe được bảo hiểm bồi thường. Sau đó, tuổi này mua chiếc xe cũng giống như trước nhưng màu silver (Kim sinh Thủy), đến nay chiếc xe đó vẫn còn mới và người lái vẫn bình yên, mạnh khỏe.

- Nam, tuổi Đinh Hợi (1947), Ốc thượng Thổ. Hai lần mua xe màu xanh lá cây đều bị tai nạn (Mộc khắc Thổ). Đến khi mua xe màu đỏ mới hết bị đụng xe (Hỏa sinh Thổ).

- Nữ, tuổi Ất Tỵ (1965), Phúc đăng Hỏa, Hỏa khắc Kim, nên bốn lần mua xe màu trắng đều bị tai nạn (hai chiếc bị right off) và lỗi đều về phần người nữ này. Đến khi mua xe màu xanh lá cây (Mộc sinh Hỏa) thì không còn bị tai nạn như trước.

24/12/11

Để em tỏ tình anh trước nhé

(Sưu tầm) - Và dường như cái rét ngọt của đất Hà Thành không thể chạm tới họ, những con người đang được tình yêu sưởi ấm…


Dù đã quen với việc cứ dăm bữa nửa tháng Minh lại xuất hiện bên một em người yêu mới xinh tươi, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác nghèn nghẹt nơi trái tim hệt lần đầu tiên thấy Minh yêu cứ luôn tra tấn Thuỳ, ngay cả khi cô đã nhận lời làm bạn gái Nguyên.



Đôi khi Thuỳ tự hỏi sao mình lại yêu Minh đến thế trong khi cô đang “sở hữu” một anh chàng có thể coi là hoàn hảo cả về tâm hồn lẫn vẻ bề ngoài như Nguyên. Phải chăng con người ai cũng vậy, luôn khát khao những cái mình không có, nuối tiếc những điều dang dở thay vì chịu hài lòng với bản thân?



Thuỳ nhớ năm 15 tuổi, cô đã ý thức được trái tim mình rung động trước Minh, cậu bạn có nụ cười Colgate cùng tài ăn nói chém gió nhất lớp. Nhưng đến khi cuộc đấu trí giữa lý trí và yêu thương để xem có đáng đánh mất tình bạn vì một lời tỏ tình của Thuỳ ngã ngũ cũng là khi cô nhận ra Minh đang yêu một người khác. Sau những phút tưởng chừng ngã gục khi trái tim non nớt mang nhiều ảo mộng bị bóp nghẹt bởi sự thật phũ phàng, Thuỳ đã gạt nước mắt mà tự nhủ với mình rằng: “Sẽ chờ cho đến khi trái tim Minh mở cửa…”

Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như Thuỳ nghĩ. Sau thất bại của tình yêu đầu đời, Minh trượt dài trong vết xe tình ái. Lao vào yêu, có lúc vẻ vang, có lúc thất trận, nhưng rốt lại đều là chia tay. Mỗi lần như thế, Minh đều tìm đến Thuỳ, cô gái sẵn sàng nghe mọi than vãn, mệt mỏi của anh, để rồi vài hôm sau, lại đắm chìm trong những cuộc chinh chiến mới. Để Thuỳ lại với những đêm dài đẫm nước mắt, tự hỏi tại sao chẳng bao giờ anh chọn cô?

Nhiều lúc Thuỳ đã tự răn mình không nên gặp Minh những lúc anh chông chênh. Bởi mỗi lần thấy vẻ yếu đuối, sự mệt mỏi trong mắt anh, cô lại không thể kìm chế được tình cảm bấy lâu nay mình giam hãm. Chỉ muốn giữ chặt anh trong vòng tay, kéo dài ra cái khoảnh khắc bình yên anh dựa đầu vào vai cô, than thở những ưu phiền cuộc sống, những chao đảo tình yêu. Nhưng sao mà khó thế…

Vẫn biết Minh có thể tìm một người yêu mới nhanh như khoảnh khắc anh ở cạnh cô, nhưng không hiểu sao mỗi lần Minh đến tìm, cô lại nuôi hy vọng, mong manh và mòn mỏi rằng chỗ dành cho mình là ở phía cuối đường tình yêu của Minh. Đi qua hết những cuộc tình chóng vánh, rồi Minh sẽ nhận ra cô đang chờ ở đó, nơi anh có thể đến, gục trên vai cô sau bao mệt mỏi kiếm tìm.

Nhưng từ giờ đến lúc đó sẽ còn mất bao lâu? Thuỳ không rõ, cô chỉ biết mình đang chao đảo từng ngày, vì những cô gái Minh lần lượt dẫn tới giới thiệu, họ thay phiên nhau lấp vào vị trí Thuỳ thèm muốn. Giữa lúc đó Nguyên, một trong những chiến hữu thân thiết của Minh, ngỏ lời với cô. Thuỳ từng nghĩ, nếu gặp Nguyên trước, hẳn cô sẽ yêu anh, một tính cách ngược hẳn với Minh.

Cũng chẳng biết nên nói anh là cao thượng hay si tình nữa khi Nguyên từng bảo Thuỳ rằng anh biết tình cảm của cô đối với Minh, nhưng cô hãy để cho anh một cơ hội được chăm sóc cô đến khi nào có thể. Sau này, bất cứ khi nào cô muốn rời đi, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ không níu giữ.

Xuất hiện đúng lúc cùng với những ràng buộc lỏng lẻo, Thuỳ chấp nhận yêu Nguyên như để tìm một chỗ dựa vững chắc, điều Thuỳ biết sẽ không thể tìm được ở Minh khi trái tim anh chưa hết bay nhảy.

Như để minh chứng Thuỳ chọn mình là đúng đắn, Nguyên yêu cô bằng một tình yêu dễ khiến người khác ghen tị. Cũng chẳng biết có phải bởi bao nhiêu nước mắt đều đã khóc cạn vì Minh không nữa, nhưng Thuỳ nhớ chưa bao giờ Nguyên làm cô khóc. Anh là tia nắng ấm giữa những ngày đông lạnh, là cơn mưa hạ làm dịu mát trái tim đang phân vân, bức bối giữa muôn ngả đường, là áng mây của bầu trời bình yên, luôn mang tới cho Thuỳ nụ cười, sự nhẹ nhõm và cảm giác được chở che yêu thương. Có lần anh làm cô bất ngờ khi xuất hiện với một xích lô chật đầy những hoa. 999 bông hồng tím.

- Anh có vừa làm điều gì xấu không đấy? Thuỳ hỏi đầy nghi ngờ khi thấy chàng trai của mình cười dịu dàng như nắng mùa thu trước vẻ ngạc nhiên của cô.

- Lòng tin của em vào anh ít vậy sao.

- Hay hôm nay là ngày gì à?

- Bỗng dưng muốn làm điều lãng mạn thôi mà.

Nguyên luôn thế, hay làm những điều bất ngờ khiến người khác khó mà hiểu được. Đôi khi Thuỳ nghĩ phải chăng vì Nguyên biết có thể mất cô bất cứ khi nào nên lúc nào anh cũng yêu như thể đấy là giây phút cuối.

Thùy biết để chuẩn bị món quà hoành tráng 999 bông hồng kia là cả một sự kỳ công rất lớn của Nguyên. Hoa hồng tím vốn là biểu trưng cho tình yêu chung thủy. Chính vì thế mà cô thích loài hoa hiếm có khó tìm này. Không phải lúc nào cũng có nên Thuỳ thường mua hoa hồng trắng phun sơn tím ở bên trên, cũng đẹp và trông khá thật. Nhưng Nguyên thì không thích lắm. Anh thường đặt mua hoa hồng tím mang từ Đà Lạt về thành phố và nếu không có thì sẽ mua loại hoa khác chứ chẳng bao giờ tặng cô những bông hồng phun sơn. Anh bảo tự những bông hồng trắng cũng chẳng thích thú gì đâu việc khoác lên mình chiếc áo của kẻ khác.

Đôi khi nghĩ về điều ấy, Thuỳ lại thở dài. Vẻ hạnh phúc bên ngoài tình yêu của cô và Nguyên cũng đâu khác gì lớp sơn tím phủ trên những bông hồng trắng, đều là sự giả tạo lừa mị thiên hạ.

Cứ như vậy, mỗi ngày một chút, Nguyên gắn lên con đường tình yêu mong manh của họ những cột mốc tình yêu nhiều đến nỗi Thuỳ cũng không thể nhớ xuể. Trước những gì anh làm, nhiều khi Thuỳ cũng xao lòng. Nhưng cô lại mau chóng chấn chỉnh mình không được rẽ nhầm hướng. Sự cảm kích nhất thời vẫn chưa đủ để xoá đi tình cảm sâu đậm cô dành cho Minh suốt một quãng thời gian dài.

“Anh lại vừa chia tay…”

Một SMS gọn lỏn chỉ có vậy, nhưng đủ khiến Thuỳ buông mọi công việc còn dang dở để chạy đến bên Minh. Cô biết những lúc như thế này có thể tìm thấy anh ở đâu.

Quán café nhỏ nằm sâu hun hút trong một con ngõ, có dáng vẻ xưa cũ, luôn thoang thoảng mùi trầm là nơi Minh vẫn hay tìm đến mỗi khi cần yên tĩnh. Và cũng đã ba năm rồi, những phút như thế Thuỳ luôn ở cạnh Minh, nghe anh kể vu vơ về những người cũ, về những mảnh ký ức vui có, buồn có, về miền đất chưa bao giờ Thuỳ thuộc về…

- Anh mệt mỏi quá…

- Vì tình yêu?

- Ừ. Long đong lận đận mãi. Giờ nhìn lại, sau tất cả lại chẳng có gì cả.

- …

- Đôi khi anh ước mình được giống Nguyên, có một tình yêu dài lâu và không nhiều mệt mỏi. Đáng lẽ ngay lúc đầu anh nên chọn người như em…

- Sự thật không như anh nghĩ đâu. Thuỳ thở hắt ra.

- Nghĩa là giờ em không hạnh phúc?

- Không hẳn thế. Chỉ là…

- Thế nếu giờ anh nói anh yêu em thì sao nhỉ?

Thuỳ đông cứng lại trước câu hỏi bất ngờ của Minh. Đó là một lời tỏ tình ư? Lời tỏ tình sau ba năm Thuỳ mòn mỏi chờ đợi đó sao? Ba năm khóc hết nước mắt khi nhìn Minh chạy đuổi theo hết mối tình này đến mối tình khác. Ba năm đi cạnh Nguyên mà Thuỳ luôn kiếm tìm hình ảnh Minh, dù biết anh đang tay trong tay với cô gái khác. Ba năm, quá dài cho sự chờ đợi…

- Em…em… giờ em chỉ yêu Nguyên. Thuỳ trả lời mà như chực khóc.

- Thật chứ?

- Sao không?

- Chứ không phải vì anh mà em… Mà thôi, bỏ qua đi.

Minh bỏ lửng câu nói trong sự chết sững của Thuỳ. Hoá ra anh không vô tâm như cô nghĩ, lâu nay Minh biết rõ cô thầm yêu anh, biết cả chuyện vì anh mà cô chọn Nguyên.

Điện thoại reo phá tan khoảng không gian im ắng đáng sợ giữa hai người. Thuỳ đoán là của một cô gái. Vài phút sau, Minh bước chân ra khỏi quán café. Thuỳ thở hắt ra, tự nhiên nghĩ nếu ban nãy cô nói một lời “Đồng ý”, liệu Minh sẽ từ chối xuất hiện cạnh bên một cô gái nào đó? Hay anh vẫn như giờ, bỏ lại cô phía sau mòn mỏi chờ mong?

Bước ra khỏi quán café, Thuỳ dạo bước trên con phố quen với những suy nghĩ miên man trong đầu. Mải nghĩ, chân Thuỳ dừng lại trước cửa hàng mà Nguyên vẫn đặt mua hoa hồng tím cho cô từ lúc nào không hay. Thấy Thuỳ đứng ngẩn ngơ trước bó hoa hồng trắng phun sơn tím được bày trong cửa hàng, bà chủ liền đon đả mời chào.

- Không còn hoa hồng tím hả chị?

- Loại đó phải đặt em ạ. Tháng trước còn có cậu đặt hẳn 999 bông tặng người yêu nữa đấy! Thôi thì giờ em lấy tạm hoa hồng trắng phun này đi.

Ngần ngừ nhìn những bông hồng trắng phun sơn đầy vẻ kiêu sa, Thuỳ nhanh chóng quyết định: “Dạ thôi! Gói cho em hoa hồng nhung đi…”. Có lẽ Nguyên đã đúng, dẫu có đẹp và kiêu sa thế nào, những bông hồng trắng phun kia cũng chỉ là kẻ thế chân lấp đầy chỗ trống. Ấy vậy mà suốt thời gian qua Thuỳ đã chấp nhận hài lòng với những giả tạo đẹp đẽ, những ảo tưởng mơ mộng ấy, để giờ cô chợt nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị đến tinh khôi.

Bất ngờ nghe điện thoại của Thuỳ nói cô đang đứng trước cổng, Nguyên liền chạy vội xuống nhà, không quên mang theo áo lạnh cho cô. Trong mắt anh, dù thế nào Thuỳ cũng luôn là đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình.

- Tặng anh. 99 bông đấy.

Nguyên nhận bó hoa hồng từ tay Thuỳ với vẻ ngỡ ngàng.

- Chắc em vừa làm chuyện xấu chứ gì?

- Đâu có. Tại hôm nay là ngày đặc biệt mà.

- Đặc biệt? Ngày gì nhỉ? Nguyên nhăn mặt suy nghĩ.

- Là ngày đến lượt em tỏ tình. Em yêu anh. Vậy thôi.

Bằng một cái rướn nhẹ, Thuỳ chặn đứng câu đứng mọi câu hỏi tò mò bằng một nụ hôn trên môi Nguyên trong sự ngỡ ngàng của anh. Cô biết anh còn đang thắc mắc nhiều lắm trước những điều đang diễn ra. Khi thấy cô đứng ở đây, thốt lời “yêu”, điều mà gần ba năm qua chưa bao giờ cô nói.

Những tò mò ấy, chắc chắn sẽ có lúc Thuỳ nói cho Nguyên nghe, nhưng không phải bây giờ. Lúc này đây, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, dựa đầu vào ngực anh để tận hưởng cảm giác của một tình yêu trọn vẹn.

Đã mất quá lâu để Thuỳ nhận ra mình cần và yêu Nguyên như thế nào. Và anh cũng đã phải chờ từng ấy thời gian để cô thừa nhận và thốt lời yêu anh. Vậy là quá đủ…

Hà Nội những ngày đầu tháng 12, cái lạnh bao trùm khắp không gian, làm run rẩy bất kỳ ai đi ngoài phố. Ấy vậy mà dưới dàn hoa giấy cuối một ngõ nhỏ, vẫn có một đôi trai gái đứng bên nhau thật lâu. Môi chàng trai đặt nhẹ lên trán cô gái, vòng tay anh siết chặt lấy cô tựa hồ như hạnh phúc đang có như một giấc mơ mà anh sợ nếu nới lỏng tay thì sẽ bay mất.

Cứ như vậy, họ đứng thật lâu dưới thời tiết lạnh giá 12°C. Và dường như cái rét ngọt của đất Hà Thành không thể chạm tới họ, những con người đang được tình yêu sưởi ấm…