googlee5327712a49d4482.html Liễu : Blog Title the same as above

16/10/11

Em là ngoại lệ duy nhất của tôi

(Sưu tầm) 


1. Về em

Ánh nắng hơi gắt phản qua khung cửa kính làm tôi khẽ nhíu mắt lại. Tôi vươn tay với chiếc đồng hồ trên bàn, bấm nhẹ. Màn hình sáng xanh 11h07’. Vậy là tôi đã lỡ chuyến bay đến Hongkong tầm nửa tiếng trước.
Tôi quay sang, tôi vẫn đang ôm trọn em trong tay, cô gái nép sát ngực tôi ngủ ngon lành. Tôi luồn tay nhẹ vào mái tóc tơ nâu nhạt mềm, nghĩ về những ngày sắp tới.

Công ty đã ăn mừng hợp đồng thắng lớn tối qua. Dự án kết thúc, em sẽ về với công ty đối tác. Tôi sẽ có những chuyến đi, em sẽ có những đối tác mới. Rồi em sẽ gặp một ai đấy tài giỏi hơn tôi, làm cho em cười nhiều hơn tôi, sẽ để em đặt những cái hôn sâu bất ngờ như em từng làm mỗi khi tạm biệt, rồi sẽ không bao giờ là tạm biệt ở trước ngưỡng cửa nữa. Em và người đó sẽ vào phòng, khéo léo trút bỏ quần áo sau những cái hôn, cái ôm tới tấp. Rồi sẽ là da sát da, mùi hương quấn vai, hơi thở nồng nàn. Tất cả rồi sẽ dành cho người khác. Ý nghĩ tưởng tượng làm tôi đủ ghen, nhưng buổi sáng cạnh em chỉ có thể đủ để tôi trút ra một hơi dài.

Chiếc đầu nhỏ hơi nhúc nhích, em mở mắt, trườn nhẹ sát cằm lên ngực tôi, đặt một chiếc hôn nhẹ vào má, cười mềm. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng, đặt lời đề nghị không chút suy nghĩ: “Chúng ta hãy sống cùng nhau”. Em nhìn, nghe như một lời nói ngọt lúc say tình, gật đầu cho qua. Ý nghĩ trong tôi tự nhiên thẳng đứng, rõ ràng: “Chúng ta hãy lấy nhau đi. Và sống cùng nhau”. Em mở tròn mặt biết tôi không đùa. Chính tôi cũng ngạc nhiên với bản thân, từ chính cuống họng nơi nhưng từ ngữ vừa phát ra. Tôi đã nghĩ đến việc lập gia đình, đến tình huống cầu hôn người con gái mình yêu nhưng nó hoàn toàn khác, xa vời với cảnh bây giờ. Em không nói gì, không gật đầu không lắc, đặt chiếc hôn nhẹ lên mũi, rồi khoác tạm chiếc áo sơ mi của tôi nơi chân giường, đi về phía nhà tắm.

Tôi choàng người dậy, định hình với mọi chuyện vừa diễn ra. Có thể em sẽ từ chối. Cũng tốt, tôi chưa sẵn sàng để thích nghi với cuộc sống gia đình. Nhưng nếu em đồng ý? Thì coi như tôi bước vào cuộc sống mới với những khả năng. Đành vậy.

Em đứng ở bếp, làm những miếng sandwich màu tươi, hát khe khẽ bài hát nào đó của Adele mà em đã nghe tối qua, khi nhắm mắt và thò tay ra ngoài cửa sổ trong xe. Tôi vừa nhìn em, vừa nghe CNN, vừa tranh thủ tìm chuyến bay giờ chót trong ngày trên Kayak. Em bỗng ngưng lại mọi việc nhìn tôi. Tôi ngước mắt lên, biết em đang chờ được nghe, tôi đặt chiếc Ipad lên bàn, hướng sự chăm chú về gương mặt trắng nhỏ. “Em đồng ý”.

Tôi, vừa phút trước còn đang tích nhập quá nhiều thông tin số, giờ chỉ một câu đơn giản của em, vang mộc mạc trong không khí tạo sự chênh lệch khiến nào tôi không kịp phản ứng. “Em đồng ý. Chúng ta hãy lấy nhau đi”. Em nhắc lại, kèm nụ cười dễ chịu với cái nhún vai, như chấp nhận sự thật kiểu à, đương nhiên là nó sẽ phải thế rồi. Tôi vươn tay ra, kéo em vào lòng, hôn nhẹ lên trán, mũi, gò má nhỏ và môi em. Tôi cảm thấy mông lung, nhưng từ góc sâu nào đó, tôi cảm ơn vì em đã đồng ý.

2. Về cô ấy

Xuống sân bay, mở điện thoại lên đã thấy cả hàng sms kín đặc. Chỉ bằng một lời ngắn gọn trước lúc đi với bố mẹ và cậu bạn đồng nghiệp thân thiết, tôi đã được đủ list trong cả danh bạ điện thoại hỏi thăm. Tôi gọi điện cho em, đặt cuộc hẹn hò cho mảng kế hoạch đám cưới. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Thời gian quen và yêu em bằng đúng thời gian từ giờ đến đám cưới. Tối đưa em về, tôi nằm trên giường, nay đã quen gọn mình sang một bên, như chờ em lấp khoảng trống còn lại, check những tin nhắn với bạn bè đôi khi nhớ tên không nhớ mặt, mỉm cười với sự ngạc nhiên của bạn hay của chính mình.

Chỉ đến khi nhìn thấy dòng tin từ người tôi không để tên, tôi tự biết mình không cười nữa, có khuôn mặt đã méo mó biến dạng. Hồ như những con người đã rời bỏ tôi, hay tôi rời bỏ, nằm trong khung tranh của căn phòng quá khứ, bỗng bật lên tiếng cười mỉa mai, thách thức. Tôi gập máy lại trước tin nhắn của cô, tự tìm cho mình một tờ typography trên Issuu để đọc. Nhưng chỉ dừng lại ở đấy. Tôi tắt hết đèn, nhìn vào bóng in trường từ ánh sáng thành thị ngoài hắt vào, suy nghĩ rất lâu.

Tôi quen cô từ khi tốt nghiệp cầm mảnh bằng nhiệt tình đi xin cơ hội được đứng trong xã hội. Cô là trưởng phòng tuyển dụng, đưa tôi vào công ty bằng sự khắt khe và đòi hỏi chính xác gắt gao. Phải đến chuyến đi công tác lần thứ ba, tôi mới biết mình được đưa vào tầm ngắm. Tôi dọn ra ở một mình, nhưng hơn nửa số ngày trong tuần, tôi ở nhà cô. Cô sắc sảo và cuốn hút, nhưng khi đặt chân đến công ty, tôi trở thành một người đứng ngoài những mối quan hệ xa lạ cao cấp. Đến một ngày, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô gợi ý xa về sự thăng tiến và một gia đình có quyền có tiền. Tôi nhìn cô ngủ, cười mà tự thấy mình nhạt nhẽo. Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc. Đi về phía Nam. Có lần tôi về nhà, nhớ cô quay quắt, phóng xe chờ cô trước cổng công ty. Cô đi về muộn với một cậu trai trẻ khác. Miệng tôi tự cười mình lần nữa. Đắng ngắt.

Tôi gặp lại cô hai năm trước, trong một cuộc triển lãm thị dân. Cô nhìn tôi mừng rỡ, vẫn thói quen vuốt đường tóc sau tai tôi. Tôi cùng cô đi café, nói chuyện, ăn tối, rồi không rời nhau nữa. Sáng tỉnh dậy trong căn phòng quen dù cách bài trí đã khác, tôi nhận ra mình chỉ có một mình. Mối quan hệ lửng lơ, dựa trên sự tình cờ. Tôi và cô như thỏa thuận ngầm, không ai nói về chuyện đã qua, không ai đề cập tới tình trạng hiện tại. Chỉ là gặp, nói bâng quơ, rồi sẽ cuốn vào nhau, và bơ vơ cho sáng mai sắp tới. Nhưng khi ôm cô, nghe tiếng hơi thở gấp gáp của người phụ nữ không bao giờ thuộc về mình, tôi biết sự nuối tiếc quá khứ dở dang chỉ là cái cớ cho nhu cầu tìm tình dục bản năng, chê lấp nỗi cô đơn nhân tính. Tôi tự thấy tôi con người.

Tin nhắn thứ hai của cô đến khi tôi đang ngồi hệ thống lại tại liệu cuối ngày. “Cậu không gặp tôi, có tin cậu lựa chọn đúng?”. Câu hỏi đánh vào sự sợ hãi căn nguyên cho những do dự, khiến tôi dù có dành động dứt khoát đến mấy vẫn không thể tránh sự vật vờ trong suy nghĩ. Tôi xin về sớm, chờ cô ở một hàng nhạc live khuất sau con đường tách biệt bởi dãy biệt thự đại sứ quán. Nửa năm trôi qua, cô vẫn xinh đẹp và khéo léo như thế. Ngồi trước khuôn mặt trang điểm nhẹ, đủ giấu hết mọi tác động của thời gian, tôi chợt nghĩ, nếu như không có em, rất có thể tôi và cô sẽ kết ngày tại nhà của một người. Tôi rùng mình, vì em, những suy nghĩ thế này cũng trở nên xấu xa và độc ác không cùng.
Cô hỏi về tôi, về công việc, về nhiều mối quan hệ xã giao, nhưng không hỏi về em. Khi nhận ra điều đó, tội chợt nhớ em khủng khiếp. Nhưng lời cô nói, trượt dần bên tai. Tôi nhìn thấy ban nhạc đang chuẩn bị cho buổi diễn tối. Cậu guitar ngồi đệm cùng Fa trưởng, cô ca sĩ không chuyên lẩm nhẩm bản nhạc tìm sự đồng điệu, tôi tự hỏi có khi nào cô gái ấy sẽ hát bài của Adele mà em đang thích không?

Nhận ra sự lơ đãng của tôi, cô không nói nữa, đặt điểm nhìn vào phía bên kia đường, hút chầm chậm ly coctail. Tôi để nỗi nhớ em bình tâm, quay lại nhìn cô, định tìm lời tạm biệt. Cô như biết trước, đặt bàn tay về phía bàn tay tôi, như tìm sự cảm thông lần cuối. Tôi khẽ rụt tay lại, nhận ra đôi bàn tay cô vẫn để trống ngón nhẫn cô độc. Cô chợt nhận ra sau tất cả cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, dù có em hay không có em, tôi cũng không còn yêu, hay còn kết nối tình cảm với cô nữa. “Đừng tìm nhau nữa, tôi và cậu không phải là thứ đồ chơi rẻ tiền”.

Tôi nhìn cô leo lên xe rời đi nhòa trong điểm sáng tối, nghĩ về sự bất an con người lo sợ mất đi những thứ vốn không bao giờ thuộc về mình. Tôi gọi cho em, rủ đi mua nhẫn cưới. Trên đường đón em, tôi gợi lại những bộ phim gần đây, về những đôi bên nhau vì sex, nhưng rồi kết thúc yêu nhau hạnh phúc. Phim chỉ được làm để nổi bật thiểu số. Tôi thì không phải họ, vậy thôi.

3. Về Cậu ấy

Tôi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay hồi lâu, vẫn chưa tin vào niềm hạnh phúc mình đang có. Ngay từ buổi gặp đầu tiên, tôi đã lờ mờ tin anh là người có thể cho tôi yêu lại được lần nữa. Chia tay cậu ấy một tháng kể từ khi gặp anh, mọi người vẫn đặt nghi ngờ vào quyết định kết hôn, dù có cố phủ bằng những câu chúc ngọt ngào ghen tị đi chăng nữa.

Cậu ấy, dù có những người tình hờ lấp đầy điện thoại, vẫn chờ tôi trước cổng nhà vào sáng hôm ngay sau khi tôi đặt thay đổi trên relationship Status. Cậu không tin tôi có thể quên mọi thứ mà hai người đã từng trải qua, cậu không tin tôi có thể dành hết tâm trí yêu anh mà không nhớ đến cậu ấy. Tôi lắc đầu, trước khi sự chia tay nổi rõ lên bề mặt như điều tất yếu, tôi đã cảm thấy cô đơn trong chính tình yêu đó quá lâu.

Yêu nhau hơn sáu năm, chính tôi cũng không nghĩ đến kết thúc này. Chỉ khi tôi chợt nhận ra tôi và cậu ấy, đã chẳng còn gì để nói với nhau sau những đêm tưởng như hòa hợp trọn vẹn, tôi mới thấy thời gian không chỉ làm tình yêu bền chắc lên như người ta vẫn nói, mà đôi khi làm con người sói mòn đi, sáo mòn đến mức không còn muốn rời khỏi mối quan hệ cố hữu. Tôi và cậu ấy vẫn ngủ cùng nhau, nhưng không còn thức cùng nhau được nữa. Nên tôi rời đi.
Anh không biết gì cả. Tôi không cố giấu, và tôi nghĩ anh hoàn toàn có quyền được biết. Nếu anh hỏi, tôi sẽ nói nhưng tôi sẽ không chủ động. Bản thân tôi tự nhủ chuyện về cậu ấy chẳng có liên quan hay ảnh hưởng gì tới tôi và anh bây giờ, nhưng tôi thừa biết trong suy nghĩ của nhiều người, anh chỉ là một giải pháp tạm thời, chỉ là quyết định của tôi sốc nổi đang tan vỡ từ mối tình học sinh. Nếu tôi và cậu ấy ở bên nhau lâu như thế mà còn chia tay, thì kết thúc cho một đám cưới chóng vánh của tôi tôi và anh sẽ là gì?

Nhưng điều tôi lấy làm ngạc nhiên ở chỗ, tại sao con người không bao giờ chờ một hạnh phúc tuyệt đối, sau khi đã trượt dốc lâu dài. Khác nhau nhiều chứ, giữa việc lấy một người mình yêu nhưng cuộc sống đã trở nên quen và rỗng, với việc lấy một người mình yêu và họ đủ lạ để khám phá mỗi ngày. Đây không phải là cuộc cá cược với hạnh phúc bản thân, mà là sự trao đổi niềm tin giữa hai người yêu nhau. Giữa tôi và anh. Những người khác không còn quan trọng nữa.
Nhưng khi chỉ còn cách đám cưới một ngày, tôi vẫn đi làm như bình thường, do đã lên kế hoạch với anh dành dành trọn kì nghỉ phép tại Singapore. Tan giờ, tôi nhận được cuộc hẹn, về một người lạ đang chờ.

Người ngồi dưới sảnh là một phụ nữ có khuôn mặt gọn với tia nhìn nhạy bén, có vẻ ngoài 30 nhưng mọi đường nét dường như là sự xinh đẹp hoàn hảo, tự giới thiệu là người cùng công ty cũ của anh. Cô tự nhiên như một đàn chị, bắt chuyện với phong cách chuyện nghiệp. Tôi cùng chị đi café, mà vừa e ngại như phải gặp chính với linh cảm chẳng lành…

4. Về chúng tôi

Sau bữa tối, tôi ngồi sơn móng chân cho em. Em để móng tay màu trơn, nhưng muốn chân mang màu mận đỏ. Tivi đang giới thiệu những CD hay trong tháng. Em có vẻ như không để ý, thi thoảng gõ nhẹ vào vai tôi, như thể sắp buột miệng về suy nghĩ tò mò nào đó. Nhưng ngay trước khi tôi kịp lên tiếng, em đã gián đoạn bằng một câu mở chuyện kì lạ. “Anh có biết ở Mỹ, gần 50% số cặp kết hôn lần đầu li dị, và tỉ lệ tăng dần ở các lần kết hôn tiếp theo không?”
Tôi giật mình, chệch mũi cọ sang một bên. “Em còn đọc một bài báo, nói rằng 70% đàn ông và 60% phụ nữ sau khi kết hôn đi ngoại tình”. Lọ nước sơn tí đổ ra salon. Tôi dừng mọi hành động, nhìn em, tìm kiếm khởi sự của mọi suy nghĩ cực đoan. “Theo anh, tại sao người ta lại ngoại tình? Vợ họ, hay chồng họ không đủ với họ? Không làm cho họ thỏa mãn? Hay vì lí do nào khác? Nếu thế, tại sao lại cưới nhau?”

Tôi đờ người, tại sao, ngay trước hôm cưới, em lại lôi tất cả những thống kê, những triệu chứng xã hội vào cuộc nói chuyện. Vươn bàn tay kéo em sát lại lòng mình, đầu em tựa vai, tôi nghe em thì thầm: “Sao anh không kể với em về cô ấy?”

Tôi lặng đi. Chuyện tôi tưởng như không cần phải nhớ đến nữa, trở thành yếu nhược của cả tôi và em. “Anh và cô ấy chẳng còn gì nữa. Ngoài anh và em, sẽ chẳng có thêm ai nữa”. Tôi vuốt nhẹ sống lưng em, an ủi. Em chợt tách ra, gạt nhẹ giọt nước ở khóe mắt, “Tại sao anh lại lấy em?”. Tôi định nói là tôi yêu em nhưng tôi biết thế là không đủ. Người ta không nhất thiết yêu ai là lấy người đó. Em đứng hẳn dậy, hỏi tôi bằng một giọng to hơn: “Tại sao anh lại lấy em?”

Tôi chưa tìm ra câu trả lời làm em yên lòng. Em mím chặt môi để không khóc nhưng không ngăn lại được nữa, em nhìn tôi bằng khuôn mặt ướt đẫm, nói những câu đau đớn đứt đoạn: “Em chẳng biết gì về anh cả. Anh cũng không biết gì về anh hết. Anh không biết ngay trước khi quen anh, em vừa chia tay người yêu. Em và cậu ấy ở bên nhau lâu hơn anh và em bây giờ rất nhiều. Nhưng em tin vào hạnh phúc với anh thật. Nhưng cô ấy…” Em nghẹn lại, tôi muốn ôm em nhưng điều đó không giải quyết được nghi vấn. “Anh có nghĩ cả hai chúng ta sẽ ở bên nhau lâu dài không? Anh có thật sự tin là chúng ta không phải là giải pháp tạm thời không?” Em nói rồi bỏ đi. Em muốn ở một mình.

Tôi ngồi xuống, cố đặt mọi suy nghĩ vào vị trí. Tôi và em đã đi xa đến thế này, tôi không thể để em bỏ ngang được. Có điều gì ở em, có điều gì ở tôi mà khiến tôi lại quyết định lấy em? Tôi nhìn vào hai tờ vé máy bay trên bàn, chợt lóe ra điều quan trọng nhất.

Đôi khi, những thứ chúng ta tự nhận thức được, là những thứ không thể diễn đạt, và làm mọi thứ được hiểu chậm hơn bình thường. Như tôi và tình yêu vậy.

Tôi tìm thấy em ngồi ở một ghế đá trong khuôn viên nhỏ gần nhà. Em ngưng khóc, xếp bàn tay lên đầu gối, nhìn thấy tôi với anh mắt nửa vui mừng nửa lo âu sợ hãi. Tôi ngồi cạnh em, khẽ luồn ngón tay mình xiết lấy từng ngón tay em chắc chắn.

Em có nhớ hôm anh nói chúng ta lấy nhau đi, anh đã bị lỡ chuyến bay sáng không?” Em gật đầu, khẽ mỉm cười, như đang hồi tưởng lại lúc em hốt hoảng nhìn đồng hồ, và cũng phát hiện ra sự dậy muộn hiếm có của mình.

Hôm đó,thực ra anh đã dậy rất sớm. Đủ để chuẩn bị mọi thứ. Và đi trước khi em tỉnh dậy”. Em mở tròn to mắt, từng ngón tay bấu lại trên mu bàn tay tôi. “Nhưng anh không muốn em tỉnh dậy một mình. Trong suốt chục năm đi làm, anh chưa bao giờ dậy muộn. Càng không để bất cứ ai hay một tác động ngoại cảnh nào thành nguyên do. Chỉ riêng hôm ấy, anh tự thưởng cho mình một chuyến bay, để nằm cạnh em, ôm em ngủ, để dậy cùng em, thức cùng em. Anh đã không thể nghĩ ngay lúc đấy, nhưng giờ anh biết rõ hơn bất cứ điều gì. Em là ngoại lệ đầu tiên, và duy nhất anh tự cho phép mình vượt qua giới hạn bản thân. Nên với một người như thế thì điều duy nhất còn lại phải làm, là cưới cô ấy”.

Em cười dưới đôi mắt ướt nhòa, ôm chầm lấy tôi. Tôi biết cô ấy, hay cậu ấy, hay bất cứ ai, cũng chẳng thể trở thành lí do được nữa.

Nên là, chúng ta hãy lấy nhau đi.

13/10/11

10 bí kíp giúp nam giới sống thọ

1. Vui vẻ

Trung tâm y học Hải Dược (TQ) cho biết, người lạc quan thì sống thọ. Quan sát từ góc độ những người tham gia kiểm tra, những người vui vẻ có tỉ lệ tử vong thấp hơn 19% so với những người không vui vẻ, hơn nữa người bi quan cũng không bao giờ cảm thấy mình sống thọ.

Sau 20 năm thực nghiệm, các nhà khoa học ở trường ĐH Duke (Mỹ) đã phát hiện ra rằng: tâm trạng buồn chán, cảm giác không nơi nương tựa, vô vọng sẽ làm cho hệ thống miễn dịch suy thoái. Ngoài ra, lạc quan không chỉ làm cho bạn trường thọ mà còn làm cho cuộc sống về già của bạn càng tự do tự tại, càng độc lập.

2. Thư giãn

Nghiên cứu trên 100 người sống thọ ở nước Anh cho thấy 46% trong số họ biết cách xử lý áp lực, căng thẳng. 

Có nhiều cách đẩy lùi căng thẳng như vận động, ngồi thiền hoặc làm những việc yêu thích, thậm chí là chẳng làm gì.

Nam giới thường hao tâm tổn trí vì công việc nên tâm trạng thường buồn bực không yên. Vì vậy, không làm việc gì cả cũng là một cách thư giãn.

3. Dùng chỉ tơ nha khoa thay tăm

Dùng chỉ tơ nha khoa không những giúp giảm nguy cơ sâu răng mà còn có thể giúp bảo vệ tim.

4. “Yêu” nhiều

Một nghiên cứu đăng trên tạp chíY học Anh chỉ rõ, nam giới “yêu” ít hơn 1 lần/tháng sẽ có nguy cơ tử vong cao gấp 2 lần so với nam giới một tuần “yêu” ít nhất 2 lần. Một nghiên cứu của trường ĐH Duke (Mỹ) cũng cho thấy kết quả tương tự.

5.  Hiến máu

Khi bạn giúp người khác cũng là giúp chính mình. Nghiên cứu của Học viện Y Massachusetts (Mỹ) cho thấy nam giới hiến máu định kỳ có thể giảm thấp nguy cơ bị bệnh tim.

Chuyên gia nghiên cứu cho rằng, hiến máu có thể giảm lượng sắt trong máu, giúp giảm gốc tự do (do sắt bị ôxy hóa) từ đó giảm nguy cơ mắc bệnh tim mạch và lão hóa.

6. Mở rộng giao lưu

Các bác sỹ của viện y học cộng đồng thuộc ĐH Y Havard nhận thấy những người quảng giao sẽ có tuổi thọ cao hơn.

7. Kết hôn

Một nghiên cứu kéo dài suốt 22 năm cho thấy, nam giới bất luận là ở độ tuổi 50, 60 hay 70 thì người đã “thành gia thất” sẽ luôn sống lâu hơn những người độc thân.

8. Giải ô chữ

Não cũng giống như  thể chúng ta cần phải vận động. Nghiên cứu của trường ĐH Duke (Mỹ) cho thấy tuổi thọ có liên quan trực tiếp đến mức độ tiếp thu giáo dục và hoạt động trí lực mà sau này chúng ta tiếp nhận được. Trò chơi giải ô chữ chỉ là một ví dụ, quan trọng là chúng ta nên học thêm những kiến thức mới, ví dụ như một ngôn ngữ mới, một món ăn mới hoặc bất cứ một điều gí mới mẻ mà chúng ta chưa từng trải nghiệm qua.

9. Không đánh nhau

Nam giới ở độ tuối 15-24 thì  mức sterone G tăng cao, có xu hướng “lao” vào những công việc có tính nguy hiểm hoặc có những hành vi bạo lực. Người có sterone G cao thích mạo hiểm, dễ xung đột đánh nhau với người khác. Vì vậy, nếu thấy mình nóng tính, hãy tìm ngay các khóa học để giúp nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

10. Kiểm tra sức khỏe định kỳ

Ai cũng biết phòng bệnh tốt hơn chữa bệnh và đi khám sức khỏe định kỳ là một trong những cách bảo vệ sức khỏe. Hiệp hội Y dược Mỹ khuyến nghị nam giới nên chú trọng khám tuyến tiền liệt, phổi, gan,…

12/10/11

Lời khuyên của người cha




1. Mỗi ngày con hãy nhớ lời khen tặng vài ba người. 
2. Mỗi năm ít nhất một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc. 
3. Nhìn thẳng vào mắt mọi người. 
4. Nói lời "cảm ơn" càng nhiều càng tốt. 
5. Hãy sống dưới mức con kiếm được. 
6. Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế. 
7. Kết thêm những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ. 
8. Hãy giữ kĩ những điều bí mật. 
9. Dám chịu nhận những lầm lẫn của mình. 
10. Con hãy can đảm. Nếu tự con không được can đảm lắm thì cũng phải tỏ ra can đảm. Người ta không phân biệt một người can đảm với một người tỏ ra can đảm. 
11. Con phải dành thì giờ và tiền bạc làm việc thiện trong cộng đồng của con. 
12. Đừng bao giờ lường gạt một ai 
13. Học cách lắng nghe. Cơ hội nhiều khi đến gõ cửa nhà con rất khẽ. 
14. Đừng bao giờ làm cho ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hi vọng đấy con ạ. 
15. Con đừng cầu mong của cải, mà phải cầu mong sự khôn ngoan, hiểu biết và lòng can đảm. 
16. Đừng bao giờ hành động khi con đang giận dữ. 
17. Con phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó phải có mục đích và tự tin rồi hãy đến. 
18. Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách. 
19. Cẩn thận với những kẻ nào mà họ không còn gì để mất. 
20. Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn, con hãy hành động như không thể nào thất bại. 
21. Đừng giao du quá rộng. Phải học cách trả lời " không" một cách dứt khoát và lễ phép. 
22. Đừng bao giờ mong đợi cuộc đời đối xử sòng phẳng với con. 
23. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ. 
24. Con hãy mạnh dạn trong cuộc sống. 
25. Khi nhìn những quãng đời đã qua, hãy tiếc những gì chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong. 
26. Đừng quan tâm đến bè nhóm. Những ý tưởng mới mẻ, cao thượng và có tác động đến cuộc sống luôn luôn là những ý tưởng của các cá nhân biết làm việc. 
27. Những nhạc sĩ trình diễn bên đường thường có những điều đáng trân trọng. Con hãy dừng lại, lắng nghe và nhớ tặng gì đó cho họ. 
28. Khi gặp vấn đề trầm trọng về sức khỏe, con hãy nhớ nhờ ít nhất ba vị thầy thuốc khác nhau xem xét. 
29. Hãy chiến đấu chống lại thói vô trật tự. 
30. Đừng tập thói trì hoãn công việc. 
31. Làm ngay những việc cần phải làm vào đúng lúc cần phải làm. 
32. Không ai chờ đến lúc hấp hối để nói " giá như tôi còn thêm được thời gian...". 
33. Đừng sợ phải nói "tôi không biết". 
34. Đừng sợ phải nói "xin lỗi, rất tiếc". 
35. Hãy ghi sẵn những điều gì con muốn được trải qua trong cuộc đời .

10/10/11

Khi nào chàng trai bốc đồng trở thành người đàn ông bản lĩnh?

(Trang Hạ) - Đàn ông thời còn là một chàng trai trẻ măng, hẳn từng có lần mơ làm hoàng tử, giàu sang, cưỡi ngựa bạch mã, hoặc làm vua một lãnh thổ, hoặc quỳ xuống cầu hôn một nàng công chúa xinh hơn hoa hậu. Làm ơn hãy nhìn lại mình. Đàn ông tốt nhất đừng nên mơ mình thành hoàng tử. Nếu mơ, hãy nghĩ mình là kỵ sĩ hoặc làm tướng quân. Bởi chỗ của một người đàn ông là ở trong những cuộc quyết đấu, sống trên chiến trường, chứ không phải là ở trong truyện cổ tích!


Rồi bốn năm đại học trôi qua. Nếu như bạn dành phần lớn thời gian ấy để lên mạng mải mê chinh chiến, và yêu đương những cô sinh viên trường bên, bạn đã quá lãng phí thời gian. Bởi nếu nhìn từ góc độ một người đàn ông giàu có và có quyền lực với đời mình, bạn đã thất bại ở chặng đầu đời.
Đại gia thường cặp với chân dài, lẽ đời mà! Thế nhưng, bên cạnh một người đàn ông thành đạt rất cần có một người phụ nữ ưu tú. Mà sự thông minh ưu tú và giỏi giang của cô ấy, hình như không có quan hệ gì với nhan sắc bề ngoài của cô, mà lại thường liên quan tới tính tình chín chắn điềm đạm, có học và từng trải nằm ở bên trong người phụ nữ ấy.
Nên khi đứng trước mặt người đẹp, đàn ông cư xử thế nào? Mỗi khi bạn lúng túng trước một người đẹp, bạn hãy nghĩ thầm rằng: “Tại sao ta phải làm nàng hài lòng, lấy lòng nàng, lấy được thiện cảm của nàng?”. Bởi câu trả lời của một người đàn ông đích thực như sau: Đàn ông là để chinh phục cả thế giới, chứ không phải chỉ để chinh phục một người phụ nữ!
Quan trọng hơn, nếu bạn không chắc chắn là sau này, bạn mang được cái gì tử tế cho cô nàng, thì bây giờ đừng ngon ngọt dụ nàng lên giường! Cứ coi tình ái là một môn học tự chọn mà lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, bạn có thể lựa chọn nên học hay không. Nhưng sự nghiệp và năng lực của người đàn ông sẽ là môn học bắt buộc, mà bạn buộc phải đỗ đầu nếu không muốn ra đời làm một chân nhân viên làng nhàng không bản sắc.
Và đến lúc đã chững chạc, phụ nữ sẽ tự bị chinh phục bởi người đàn ông như bạn. Bởi phụ nữ thích cảm giác an toàn. Họ yêu người đàn ông làm họ cảm thấy an toàn. Và cảm giác đó là bởi bạn có thể mang tới cho họ một tương lai chắc chắn, chứ không phải vì bắp tay bạn cường tráng đánh bại mọi kẻ khác.
Khi chàng trai còn học đại học, xung quanh chàng có nhiều con gái nhưng rất ít phụ nữ. Con gái và phụ nữ khác nhau, không phải ở việc họ có gợi cảm và quyến rũ hơn không, mà ở chỗ, phụ nữ mới là những người có tư duy đúng đắn và sống có nguyên tắc.
Đàn ông có hai cách để chứng tỏ uy quyền: Một là lăn xả vào thư viện, vùi đầu vào sách vở. Hai là lăn xả ra xã hội, nếm trải cuộc đời. Những người do dự không biết chọn night-club hay trí tuệ, chơi một chút học một chút, thường rốt cuộc, thiếu quyết đoán và làng nhàng, hụt hơi ở cả hai đầu lối sống.
Game online không bao giờ khó bằng trò đời. Nên chơi game online đôi khi chỉ chứng tỏ vấn đề nằm ẩn trong tâm lý một người đàn ông: Anh ta thiếu hụt sức chinh phục ngoài đời, thèm cảm giác chiến thắng mà ngoài đời chẳng có được, hoặc chẳng thắng nổi trò đời đành chơi trò chơi ảo.
Đàn bà cần học để làm đẹp. Riêng đàn ông, lại cần học những lời nói giữa bàn nhậu. Thật đấy. Sự nghiệp thuận lợi và bạn bè trung thành của người đàn ông đôi khi không phải có được vào những lúc đàn ông mũ áo trịnh trọng, cà vạt áo veston giày da bóng loáng, mà có khi lại được xây dựng nên từ sự khoáng đạt hào phóng và khéo léo khi… nhậu!
Bởi khi đàn ông bước ra trường đời, những mối quan hệ trở thành tài sản quý giá. Vậy, nếu bạn có ân oán giang hồ với ai, hãy giải quyết ổn thỏa ngay từ khi còn đứng trong cánh cổng trường đại học. Ra đời rồi, không có bạn hay thù, chỉ có chiến hữu.
Thường, đàn ông giỏi giang là người biết nghĩ và biết làm. Vậy có thể dành thêm thời gian độc lập suy nghĩ, và nên trò chuyện hai người chứ đừng ngồi quán xá đông bạn bè. Những cuộc trò chuyện tay đôi thường mang lại sự tập trung và suy nghĩ tỉnh táo. Những cuộc trò chuyện giữa bạn bè đông đúc chỉ đơn thuần là tán gẫu và xả stress mà thôi, đôi khi, sẽ lôi đàn ông đi theo quán tính bầy đàn.
Bấy nhiêu thôi, đủ để đàn ông ngồi lại và nghĩ về hai chữ bản lĩnh đích thực.

6/10/11

Yêu, đừng quay đầu lại

(Trang Hạ) - Có những tình yêu ta giành lấy được, nhưng không có người chồng, người cha giành giật mà có được. Bởi yêu có thể bắt đầu từ sự phải lòng ngay sau phút gặp ban đầu. Vi tình địch, có thể chiến thắng ngay lập tức. Còn hôn nhân là một hành trình lâu dài được xây bởi rất nhiều công sức. Không có hạnh phúc ngay lập tức. Chỉ có những kẻ mưu cầu hạnh phúc kiểu “ngay lập tức” đã phải thất bại và ra đi…

Hạnh phúc không có shortcut
Cô bạn tôi vào thời điểm chỉ còn vài tuần là kết hôn, bỗng dưng chia tay người yêu. Lý do là bởi một đồng nghiệp nữ trong cơ quan cậu “vị hôn phu” bám lấy anh chàng tốt số (?) dai dẳng, gọi điện giữa đêm, dọa chết… Anh ấy chưa có phản ứng gì, thì cô bạn tôi đã ra tay trước. Cô ấy đòi chấm dứt tất cả, bởi khi người yêu để cho một kẻ thứ ba nào xen ngang đám cưới (mà anh lại không mạnh chân đá đít nó ra khỏi thế giới của hai người), thì chứng tỏ, anh này cũng có vấn đề! Cơn hờn dỗi của cô bạn tôi rốt cuộc đã thắng, cô ra đi khỏi mối tình bảy năm, lúc đã gần ba mươi tuổi, và cuộc chia tay ấy kéo dài cho tới ngày hôm nay.
Về sau này, anh chàng tốt số (?) kia cũng đâu lấy đồng nghiệp nữ. Bởi ngay từ ban đầu, anh ấy đã không hề có chuyện yêu đương gì. Nhưng bát nước hất đi khó hớt lại, cô bạn tôi giờ bỗng nhiên trở thành kẻ giương cao lá cờ phụ nữ độc thân bởi yêu tự do và yêu bản thân, yêu tuổi ba mươi, yêu tuổi bốn mươi, cơn hờn dỗi người yêu xưa giờ thành cơn hờn dỗi đàn ông. Bạn tôi tự ái không quay lại, và anh kia, cũng tự ái nên lấy ngay vợ khác.
Cả hai đều thu xếp đời mình rất ổn. Trừ ngày tháng và hạnh phúc, đáng lẽ của cả hai người, giờ đã chia riêng theo những cách khác nhau.
Nhưng tôi không muốn nói tới họ, tôi muốn nói đến cái cô đồng nghiệp đã xắn tay áo nhảy vào đám cưới người khác. Tôi thương cô đến thắt cả tim. Vì cô cũng chỉ là một phụ nữ lụy tình và dại dột, biết rõ người đàn ông mình yêu đâu thuộc về mình, vậy mà sẵn sàng nhảy tới giành giật từ một cô gái khác.
Ngày xưa, tôi đã từng ở trong hoàn cảnh ấy, khóc sướt mướt trong một đám cưới… người khác. Tôi ước giá như mình đủ can đảm để cầm tay chú rể giằng ra khỏi hiện thực, và đưa chú rể đi chạy trốn!!!
Rồi đến lượt tôi cưới, có một cô nhóc bỗng dưng xuất hiện trước 24 giờ đón dâu, và cũng… lăn xả vào kêu gào lòng thương, hy vọng chồng tôi mủi lòng. Tôi nhìn cô gái trẻ, hình ảnh của tôi nhiều năm trước, và trong lòng thầm nói: Em có biết vì sao em không ở vị trí của chị không?
Vì hạnh phúc không có con đường nào là đường shortcut để ta đi thẳng tới nhanh chóng. Kiểu như chạy tới đám cưới và giựt chú rể ra, hoặc đi bắt cóc cô dâu! Mà chúng ta buộc phải xây đắp đời nhau trong một hành trình lâu dài. Chúng ta chọn nhau vì cả một hành trình dài lâu, chứ không phải, chọn kẻ chiến thắng trong cuộc kéo co xem ai níu tay chú rể khỏe hơn.
Tôi thật may mắn, tôi không hất chú rể ra để thỏa mãn lòng tự ái bị tổn thương của mình như cô bạn gái tôi đã kể. Tôi khéo léo dắt kẻ tình địch của mình đi ăn, đi chơi, mua sắm đồ tặng em, chở em đi cùng để… phát thiệp mời đám cưới, tâm sự như một người bạn rất thân, đêm nằm chung giường, buối sáng cùng ngồi hoạch định kế hoạch cưới.
Khi đó, tôi chỉ muốn giữ rịt lấy cô bé ấy, để hòng… cách ly cô ta ra khỏi ông chồng tương lai. Ai biết nguy cơ nào sẽ xảy ra khi một cô gái trẻ có được 24 giờ quý báu trước đám cưới để liều mình với… một ông đàn ông mà ta chưa ràng được ông này vào đời mình?
Nhưng không ngờ, hiệu quả lại đến nhanh chóng hơn. Cô bé càng đi theo tôi, tiếp xúc thế giới của tôi, gặp gỡ những mối quan hệ, nghe những câu chuyện của chúng tôi, cô ấy càng đánh mất quyết tâm và lòng can đảm, sự tiếc nuối, sự hẫng hụt… những thứ đã kéo cô tới chen ngang đời tôi. Là bởi, cô phát hiện ra cô không hề tồn tại trong thế giới của tôi và ông chồng sắp cưới. Mọi người không biết cô là ai, không quan tâm sự có mặt của cô bên cạnh, cô tận mắt chứng kiến tôi phải đối mặt vô số khó khăn tài chính, áp lực quan hệ và đám cưới, những khúc mắc nảy sinh, những vất vả tôi chia sẻ cùng chồng để bước vào cuộc sống mới v.v… vượt ngoài sự tưởng tượng của một cô gái trẻ về đám cưới và về… chồng tôi.
Cô ấy rút lui, chồng tôi cũng không quan tâm cô ấy ra đi lúc nào!
Nếu bạn định hỗn chiến trong đám cưới, thậm chí, như một clips nóng bỏng trên mạng, quay một anh chàng gay ở Trung Quốc đã xông vào đám cưới cướp được chú rể chạy đi, thì bạn hãy dừng lại năm phút để nghĩ, một điều đơn giản thế này thôi:
Tại sao ta lại phải hy sinh mọi thứ – kể cả liêm sỉ – để cướp anh ấy, trong khi, anh ấy hoàn toàn có đủ minh mẫn, thậm chí, anh ấy chỉ cần một cái lắc đầu, để từ chối đám cưới?
Vậy vấn đề ở đây là anh ấy, là đám cưới, hay là… chính bạn, người tin vào những shortcut có thể dẫn nhanh tới hôn nhân? Hoặc những phép lạ xảy ra vào giây phút cuối?
Đàn ông luôn có dã tâm yêu
Khi yêu cũng cần phải có dã tâm, đó là ham muốn chiếm đoạt sở hữu, đi kèm khao khát chinh phục. Thực ra đàn ông dùng yêu làm vũ khí, còn đàn bà lại tưởng yêu là mục đích. Một vài người ngây thơ còn tưởng bản thân mình mới là mục đích của yêu.
Chuyện bạn tôi kể xong rồi, giờ kể chuyện bạn ông xã. (Thì cưới xong rồi, giờ ông ấy đã là ông xã của mình, thì mình có quyền mang bạn bè ông ấy ra… làm thịt!). Bạn ông xã bị cướp mất cô dâu, bị cướp mất thật, trong lúc không phòng bị. Mà tay đàn ông có dã tâm yêu kia, lại chính là… bạn tôi! Một ngày đẹp trời, ông xã hỏi tôi: “Này em, bạn em cướp vợ bạn anh, giờ em tính sao?”.
Bi kịch là cô dâu bị cướp không phải trong ngày cưới, mà là năm năm sau ngày cưới, khi đã làm mẹ của hai con! Và cô dâu năm năm sau ngày cưới ấy, bỏ chồng ôm theo con một đi không trở lại. Bạn ông xã luôn miệng chửi bới, nói đúng là một thằng đàn ông ngu, gái trẻ đầy đường không thèm, lại đi thèm một nái sề nhà mình!
Biết đâu, chính vì anh ta gọi vợ và nghĩ vợ là nái sề, mà anh ta đã mất vợ?
Tôi thấy khó hiểu nhất là cái cô nàng vợ đã dứt áo ra đi ấy, vì sao cô ấy đã để mình bị cướp khỏi cuộc hôn nhân? Trong khi ngược lại, có mấy cô nàng phá được đám cưới của anh chàng mình yêu?
Và có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao chỉ có những cô gái lăn xả vào đám cưới người khác? Còn đàn ông, họ chẳng cần thế, vì họ có thể cướp cô gái bất cứ lúc nào, trước hoặc sau đám cưới. Nếu đàn ông yêu, đàn ông sẵn sàng cướp người mình yêu ra khỏi gia đình cô ấy, dù cô ấy đã là bà mẹ hai con?
Mấu chốt chỉ ở tính lãng mạn của một cô gái trẻ, họ luôn coi đám cưới là một điều gì đó cao quý trọng đại, là sự chấm dứt những cơ hội lông bông. Những cô gái trẻ mơ về váy cưới, quả quyết rằng đám cưới chấm dứt mọi cơ hội lẳng lơ của mình và siết chặt được ông chồng vào vòng tay.
Nên khi người đàn ông họ yêu cưới vợ, họ phải vội vã lao tới, vì sợ mình sẽ chậm chân, sau đám cưới mình không còn cơ hội nào nữa để có được anh ấy. Và sự hụt hẫng tiếc nuối sẽ đẩy cô gái trẻ vào cuộc giành giật chồng người khác.
Trong khi đàn ông thực dụng, mỉa mai thay, coi đám cưới như một thủ tục, một trình tự, như một kỳ thi, một thay đổi vật chất. Sau đám cưới của cô nàng họ yêu, đàn ông vẫn nguyên vẹn là đàn ông. Và họ thấy thế giới cũng thế, nếu họ cần phải có được người phụ nữ họ yêu, họ bất chấp cô ấy là ai, yêu chưa, cưới chưa, có con chưa, họ vẫn lao tới. Đám cưới không hề là trở ngại cho công cuộc mải mê chinh chiến và yêu đương của đàn ông.
Thế nhưng, suy cho cùng, người phụ nữ sau khi làm cô dâu, sau khi làm mẹ, vẫn sẵn sàng ra đi, mới là kẻ đáng gờm nhất.
Vì không hẳn những người phụ nữ rời bỏ hôn nhân đều vì những lời tình tự mật ngọt của một kẻ đàn ông ngoại tình.
Mà họ đi, cũng không quay đầu lại.

5/10/11

Những chuyện cười cấm phụ nữ đọc


(Sưu tầm) 


1. Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận. Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái. Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau. Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!
2. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng. Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!
3. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt. Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.
4. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?”
Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”
Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.
5. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa. Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.
6. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác! Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!