googlee5327712a49d4482.html Liễu : Blog Title the same as above

13/1/12

Ai mua "Thất lạc viên" nào?

(Trang Hạ) - Tớ quen một anh bạn người Đài Loan rất béo, béo thù lù, to như một đống rơm và toàn tìm cớ để lên Đài Bắc, đáng ghét. Anh này rất ngây thơ, nhiệt tình thái quá và làm những trò ấu trĩ không ai hiểu nổi.

Hôm nay, tớ vừa nhắn tin nhờ, anh gọi điện hỏi bọn Eslite xem “Thất Lạc Viên” đang ở hiệu sách nào? Không thấy trả lời, tớ lủi thủi phóng xe chạy quanh Đài Bắc tìm, cũng kiếm được một cuốn, mà nó lại không bán loại hai tập như ngày xưa, nó in bản mới, gộp 2 tập làm một dầy bự xừ lự gần 550 trang giá 400 tệ (200 nghìn VNĐ). Thế mà tối nay thấy anh đống rơm đột ngột đến thăm, trời mưa, anh nghiêm trang lôi trong cặp táp ra một cái bao giấy, mở bao giấy ra là một cuốn “Thất Lạc Viên”, tôi hỏi, bốn trăm tệ phải không anh, anh cười hớn hở gật đầu cái rụp. Thôi rồi Lượm ôi.
Tớ nhớ, hồi ở Đại học Trung Sơn có em Bắc nghịch ngầm kinh khủng khiếp. Nó dạy cho các thằng Đài Loan cùng phòng chào nó thế này: “Con chào bố!”. Mà bọn Đài Loan lịch sự kinh khủng, mở miệng ra là chào hỏi, cảm ơn xin lỗi rối rít, không như bọn Tàu đại lục thô bỉ một cục đâu. Vì thế em Bắc mỗi lần về phòng đều được các bạn đón chào: “Con chào bố!”. Và Bắc ta hể hả: “Bố chào con!”
Bọn Đài Loan trong Viện tớ cũng hay hỏi tớ cái này cái kia, chào tiếng Việt là gì, chửi tiếng Việt là gì, Anh yêu Em tiếng Việt là gì? Tớ thì sau đận học em Bắc, cứ “con chào bố” dạy tuốt lượt! Anh đống rơm ban đầu còn không phát âm được, cứ “Con chà bú” liên tục! Nhưng anh cũng vào dạng thông minh cho nên năm ngoái đã biết phân tích thế này: “Anh yêu em tức là “Con chào bố”, vậy Em yêu anh tức là “Bố chào con” đúng không mày?”
Có chuyện còn vui hơn, tớ gọi điện đến văn phòng một hãng hàng không của Việt Nam ở đây, thường tất cả mọi người, ngay cả đến Chủ nhiệm Văn phòng Việt Nam ở Đài Bắc HNL chức ngang đại sứ cũng phải học tiếng Hoa, chỉ có anh bạn tớ rất bướng, bảo, tại sao sếp mà lại phải còng lưng ra học tiếng của chúng nó nhỉ, chúng nó phải học tiếng Việt mới đúng. Mình làm cho bọn Anh thì cũng phải học tiếng Anh chết cha ra, thế thì chúng mày làm cho Việt Nam, chúng mày đi học tiếng Việt tuốt, nghe chửa!
Tớ vừa mới dùng tiếng Hoa hỏi: “Giám đốc đâu?” thì cô trợ lý văn phòng (người Đài Loan) vui vẻ bập bẹ tiếng Việt:
- Đi đái rồi@~!
Tôi nhủ thầm, ối anh bạn tớ dạy nhân viên nói tiếng Việt kỹ lưỡng quá nhể, ngay cả chữ đ là âm rất khó mà cũng phát âm rõ vành vạnh. Tớ bèn hỏi tiếp, tất nhiên hỏi bằng tiếng Hoa: “Thế hôm nay giám đốc có đi làm không?”
Cô Đài Loan lễ phép nói:
- Chiều nay không làm tình!
Image… Image …Image
Tối đi bar, ông bạn cười hềnh hệch: Anh bảo chúng nó thế đấy, đi đái tức là đi họp, còn làm tình là lên văn phòng đó @@! Image
Các bạn đọc xong sẽ hỏi, này, thế thì Thất Lạc Viên liên quan gì đến cái vụ dạy tiếng Việt này nhỉ?
Có chứ, vì tối nay, anh đống rơm sau khi đứng đực ra, nhìn hai cuốn sách thì bảo, tao định làm cho mày cảm động cơ, thế mà…
Tớ hỏi: Tại sao lại phải làm tao cảm động?
Anh đống rơm run run cầm tay tớ, xúc động nói: “Con chào bố!”
(Thôi được, chiều nay tớ mang 1 cuốn đi trả nhà sách vậy, nó cũng không cho trả đâu mà chắc là tốt lắm thì được đổi lấy sách giá tiền tương đương.)
P/S: Các bạn làm chứng nhé, sau khi nói thế thì thằng Đài Loan về chứ không ở lại đâu nhé. Bằng chứng là tớ ngồi post lúc 3 rưỡi sáng nay nhé. Nó mà… ở lại thì tớ làm sao ngồi gù lưng gõ máy tính được. Thực tế là thế đó.

3/1/12

Sài Gòn nắng, và nhớ lắm ...

(Sưu tầm) - Tôi rời Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh, biệt phái cho một công trình mới. Trải nghiệm một mùa nắng trên công trường, để học yêu và ghét nắng Sài Gòn rất thật, khác rất nhiều cảm giác chỉ bồng bềnh nóng nắng và mưa rào của vài ngày công tác. Sài Gòn, những mảng màu đêm buồn miên man lầm lụi trong những khu chung cư cũ kỹ chật chội ở những quận nghèo xa trung tâm rực rỡ ánh đèn. Và Sài Gòn, vẫn những con người ấy, lại là những nụ cười lấp lánh tin yêu cuộc sống mỗi sáng mai trên công trường. Sài Gòn rất trẻ.


Tin nhắn đến từ một số máy trông lạ lẫm: “Anh có bao bọc được em 2 ngày ở Sài Gòn không?” – “Ai thế?” Tin gửi lại ngắn gọn: “Hoàng Thục Bình Minh”. Cái tên quá đỗi gần với tôi. Tôi trả lời lạnh lẽo: “Không quen ai tên dài như vậy”. Một ngày nắng không mấy bình an.

- Nói anh nghe, sao em bỏ công việc ở Biomin?

- Chẳng vì sao cả. Em bỏ việc, vậy thôi.

- Nghiêm chỉnh chút đi, em có cả một tương lai ở đó. Biomin là một tập đoàn mạnh, tụi nó coi trọng nhân viên, chính sách thì tốt như vậy… Đâu phải ai cũng đạt được một vị trí tiềm năng đến thế? Suy cho cùng, Singapore là một đất nước có môi trường làm việc và sinh sống tốt nhất ở khu vực. Vậy mà em nói bỏ là bỏ luôn rồi cứ thế đi về sao?

Em lùa tay vào mái tóc ngắn, tư lự như nói với chính mình:

- Anh à, đồng ý. Nhưng biết giải thích sao nhỉ … Em không ngại sức ép công việc, tuy thực tế là rất căng thẳng. Ở Singapore, cái gì cũng đẹp, ngăn nắp, cuộc sống tiện nghi đến mức ngay cả mọi thứ công cộng cũng quá sức tiện nghi. Dường như người ta luôn có ý tạo mọi điều kiện để cuộc sống tiện nghi như thế, dễ dàng như thế, chỉ bởi vì cần như vậy để những kẻ như em, mệt mỏi và buông xuôi sau những giờ làm việc căng thẳng, cứ trôi đi như bong bóng êm đềm là về tới nhà, không nghĩ ngợi gì, không băn khoăn gì hết cả. Hai năm vừa rồi, em dường như ăn uống quá điều độ, làm việc quá hiệu quả, mọi thứ đều được hoạch định hoàn hảo, nên em không kịp nghĩ một điều gì về cuộc đời, không kịp nghĩ một điều gì cho bản thân. Rồi một ngày chợt nhận ra con đường hàng ngày em đi làm cây cối cứ đều tăm tắp, làm em nhớ Hà Nội sắp sang tháng 4, thành phố sao mà nhiều lá rụng, những cái cây thân xù xì, to nhỏ, cong thẳng chẳng giống nhau, hoa lá mỗi mùa một kiểu, cuộc sống mỗi ngày đều mới mẻ, sôi động, đến cây cối cũng đầy bất ngờ. Hơi có cảm giác thảng thốt, em nghĩ: ”Thế là đủ Singapore, những kế hoạch quá đỗi tỉ mỉ và những deadline tiếp nối nhau bất tận. Em phải đi về…và…”

Tôi chặn em bằng một nụ hôn đột ngột. Thương yêu thắt lòng. Ngày em đi, tôi giận em, rồi tự bảo mình: “Chuyện nhỏ”. Chỉ việc quên phắt đi. Là quên. Nhưng hoá ra tôi lại càng giận em hơn, giận đến điên người mỗi khi hôn một cô gái. Em không ở đây, mà không có cái hôn nào trọn vẹn nổi. Nỗi nhớ tưởng như mỏng lắm, mà cứ loang như vệt dầu. Giờ thì em đây. Hiện hữu. Sống động. Trưởng thành hơn biết bao nhiêu. Mà vẫn trong mắt những đốm sáng kỳ lạ, lấp lánh của những tháng năm xa xưa với tình yêu dành cho tôi trong trẻo. Mà vẫn mong manh như một sợi tơ trời xanh biếc, khi em thình lình xuất hiện trước cửa phòng tôi, mắt dâng đầy nước: “Anh, tha lỗi cho em …”

Sài Gòn đang mùa nắng. Lao xao. Tôi yêu thích nhịp sống của Sài Gòn buổi sáng. Có cái gì rất hối hả, rất rộn ràng. Vậy mà cũng rất thong dong. Ai đi đâu vội vã cứ vội vã. Ai đút tay vào túi quần shorts thủng thẳng cuốc bộ trên vỉa hè cũng cứ thủng thẳng. Tôi cuốc bộ. Em đeo một cái balô to đùng và rất nặng, đi nhún nhảy bên cạnh, luyên thuyên như con chim chích bông, haha, chích bông đeo kính mát. Đột ngột em chỉ một quán bên đường: “Cà phê đi anh”. Thế là chui vào quán cà phê. Lý do vô cùng đơn giản, em cần check mail mà cái chỗ ấy lại có một thứ gọi là wi-fi...

Vào quán, em lúi húi lôi trong balô ra cái máy laptop, rồi bỏ đôi dép xỏ ngón ra, dường như chẳng quan tâm đến chuyện mình đang mặc váy, co chân xếp bằng tròn trên ghế. Cả đám phục vụ quay lại nhìn vẻ kỳ kỳ. Quả thật, với dân Sài Gòn, gái mà thế này thì … kỳ quá!!! Tôi hơi buồn cười, gọi cho cả hai: hai cà phê, một ly kem, và một bánh táo.

Trong quán wi-fi, tôi chán. Tôi ăn hết ly kem và bánh táo. Tôi nhìn quanh. 9h30 phút sáng. Khách khá đông, ai cũng vào ngồi, gọi một ly chi chi đó, thường là cà phê, rồi rút trong túi quần ra một tờ báo, cắm cúi đọc. Tôi tự nhiên cũng muốn đọc báo, kêu thằng nhỏ bán báo vào mua mấy tờ, ngồi đọc trong lúc em check mail. Toàn chuyện buồn kiểu cháy nhà, chộp giựt điện thoại, làm dâu xứ Hàn, cá độ bóng đá, hút chích, lừa đảo... đại khái chừng như vậy thì em ngẩng đầu lên:

- Vé máy bay của em confirm được rồi. Tối nay em ra Hà Nội.

Tôi ngúc ngắc thở dài hơi buồn:

- Ừ vậy. Giờ em xong vụ mail, rồi làm cái gì nhỉ?

Cười toe, em trả lời:

- Đi hiệu sách trước. Rồi ăn trưa. Về ngủ một giấc. Dậy đi hồ bơi.

Tôi lại ngúc ngắc:

- Ừ vậy. Ở Sài Gòn chưa trọn 2 ngày, cứ nhất định phải đi bơi sao?

Em tức khắc đáp lại:

- Em thích.

Rồi nghiêng đầu nghĩ nghĩ:

- Ở Sài Gòn, em thích hồ bơi và anh. Về Hà Nội, em sẽ nhớ ở Sài Gòn có anh và hồ bơi. Nên phải đi bơi chứ!

Cái trò mua sách hoá ra kéo dài đến tận trưa. Và cái trò ăn trưa trong quán có điều hoà mát mẻ với một cô gái nói rất nhiều nên tới tận gần 3 giờ mới kết thúc. Trời kéo mây xanh đen rồi đổ một cơn mưa to kinh khủng, chuyện bơi lội đành gác lại. Em cũng mệt, che miệng ngáp, nên tôi đưa em về khách sạn. Rồi cái trò tự nhiên mưa ầm ầm nên phố xá ngập như sông, tôi đành gác lại chuyện về công trường. Ngoại lệ!!! Không thể về được, mà cũng chẳng muốn về. Em ngủ nghiêng, tay phải gập lại kê dưới đầu, thở nhè nhẹ, mắt dài, mi cong, đôi môi mím chặt lạnh lùng nhưng cằm nhọn thì đầy vẻ nghịch ngợm. Nằm vậy rất lâu, rồi em mỏi tay, cựa quậy trở mình, mở choàng mắt. Tôi bị bắt quả tang không chịu ngủ trưa mà lại ngồi ngắm em. Đành mỉm cười. Em quàng tay qua cổ tôi. Nụ hôn còn ấm mềm từ giấc ngủ...

Tôi đưa em ra sân bay. Em hôn nhẹ tôi, nhăn mũi: “Cằm anh không cạo, cọ vào má em đau thế”, rồi vẫy vẫy và biến vào bên trong. 2 phút sau, trong máy điện thoại xuất hiện tin nhắn của em:

“Mail nhé. Vì em thích mail. Vì mail em thích…”

“Anh hỏi vì sao em rời Singapore. Có một điều ở Sài Gòn, em đã quá kiêu hãnh mà không nói được với anh. Hai năm trước, lần đầu tiên tham gia workshop của Biomin về xây dựng tổ chức, em phải trả lời một câu hỏi như thế này: Hãy kể và chia xẻ cùng chúng tôi về 3 người có ảnh hưởng đến bạn nhất; và 3 sự kiện làm thay đổi cuộc đời của bạn. Trong phần trình bày của em, có anh và những ngày em đã gặp anh. Workshop tương tự mới vừa rồi, em là người chủ trì và em cũng nêu ra câu hỏi ấy. Rồi khi trở về nhà, phải mất khá lâu em mới có được một câu trả lời mới cho mình. Những con người và sự kiện đổi thay trong danh sách. Chỉ còn lại anh cùng những ngày rực rỡ đầy hạnh phúc đã xa xôi. Hai năm, chưa có một ngày nào em thôi nghĩ về anh, thôi mong chờ, thôi nhớ. Điều đó buộc em phải sống tích cực, phải nỗ lực từng ngày để tốt hơn, để được như anh. Anh không chỉ quan trọng với em. Anh khiến em thực sự là em, và thay đổi em. Đó là lý do cuối cùng để em bỏ lại Singapore. Em cần anh hơn cả.”

Sài Gòn vẫn mưa vẫn nắng. Công trường vẫn bề bộn những nụ cười, mỗi ngày một chút đổi thay, một chút mới mẻ của hình hài kiến trúc đang hoàn thiện, đang vươn cao. Tôi học ở đây những điều sống động về niềm hy vọng, về sự trẻ trung của cuộc sống, tôi học cách sống hết mình, nỗ lực không mệt mỏi, không nản lòng trước thất bại, khó khăn. Tôi học hỏi mỗi ngày, mỗi ngày da cháy nắng hơn, mỗi ngày nụ cười điềm tĩnh hơn, mỗi ngày trưởng thành hơn trong công việc. Tôi học để lại yêu em và để càng nhớ em bất tận.

Tôi yêu em từ khi nào nhỉ? Chuyện cũng lâu rồi. Một nhóm dự án thân thiết và quan tâm cho nhau như anh chị em. Tháng nào cũng 20 ngày xa Hà Nội hàng trăm cây số, những ngày tháng gian khó và thân thương. Em làm thực tập ở đây 3 tuần. 21 tuổi, sắp sửa rời những giảng đường ĐH. Nghịch như quỷ sứ, cả dự án coi em như một thằng em trai dễ thương nhưng luôn phải để mắt trông chừng, kẻo em gây ra những rắc rối vớ vẩn và rồi cả đám lại bị la lối. Một đêm mùa đông, ngồi thu lu trong căn phòng lạnh giá, xem xong trận MU – Liverpool, em ngáp một cái rõ buồn cười, tạm biệt cả đội bằng một câu: “Aaah, buồn ngủ rồi, tạm biệt các anh, MU đá dở quá, nhớ Hà Nội quá, mình đi xa nhà lâu quá, có ai nhận ra không?”…Mọi người phì cười. Tôi cũng phì cười mà trong lòng lay động vì những câu em hỏi …“có ai nhận ra không?” … Như bắt được ánh mắt tôi dõi theo, em quay lại, đưa mắt nhìn cả phòng, rồi dừng nơi tôi, cười lấp lánh. Để tới tận bây giờ, vẫn còn rất nhớ cảm giác lạ lùng thương yêu tràn ngợp tim mình.

Tôi yêu Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, và những quán vỉa hè, cà phê không phức tạp, chỉ đổ từ trong chai ra cốc, tống đường vào, bỏ vô một vốc đá, ngồi ngắm thiên hạ chạy xe vù vù qua. Nhưng mà tôi yêu cả em, với cái balô to đại, mặc váy xoè, đi nhún nhảy, nói cười lích chích, kỳ cục lắm và dễ thương lắm!!! Nên khi nhớ em, tôi vào một quán có wi-fi, đọc báo, thấy nói dân số Sài Gòn tới 2020 sẽ lên tới con số 10 triệu, bèn vẩn vơ nghĩ mua miếng đất, xây một khu đỗ xe hơi, về sau chỉ thu tiền, rồi sáng sáng thong dong đút tay túi quần shorts, đi bộ, xem thiên hạ mướt mồ hôi tìm chỗ đậu xe... phì cười, vẩn vơ quá, tôi đâu cần thong dong như thế… tôi cần em hơn. Ừ, mà tại sao tôi lại vẫn cứ chưa thôi yêu em nhỉ?

2/1/12

Hôm nay anh sẽ lên nhà chứ

(Sưu tầm) - - Em này, người ta mất bao lâu để quên toàn phần người cũ em nhỉ? – Quân vừa nói vừa vuốt bàn tay Nguyên.
- Nếu “người ta” ở đây là em thì tám tháng tròn đầy đấy!
 
- Lâu thế cơ à? Làm gì mà phải mất đến tám tháng, vị chi 240 ngày để di dời một người khỏi tầm quan sát và trung khu yêu thương của mình? Trong khi cùng thời gian ấy có lẽ đã đủ để anh kịp bắt đầu và chấm dứt với một cô nàng rồi ý.

- Vì nhiều thứ nhỏ nhặt không tẩy được.

- Nhỏ nhặt mà nhớ dai vậy sao em?

- Vì nhỏ nên mới nhớ. Mà thật ra là anh muốn hỏi em cái gì đây? Muốn hỏi rằng em có nhận lời đi sinh nhật cái Chi bạn em, mà cái Chi là bạn nối khố với anh Huy, và thể nào anh Huy cũng đến dự sinh nhật nó, đúng không nào?

Bao giờ Nguyên cũng đọc được ý nghĩ của Quân khi anh vừa mới bắt nhịp cầu đầu tiên để dẫn sang cái câu hỏi ẩn đằng sau đấy chừng vài nhịp cầu nữa. Bao giờ cũng thế! Nhưng Quân vẫn không bỏ được cái tính ấy của mình. Có lẽ anh không đủ can đảm để hỏi trực diện kiểu một đánh một về bất cứ vấn đề gì liên quan đến EX của Nguyên. Vì anh biết, người ấy trong Nguyên quan trọng thế nào. Và cũng vì anh tự nghĩ rằng anh mà đem lên bàn cân với người ấy thì… anh không phải là người chiến thắng! Thời gian khi Nguyên chia tay với Huy luôn có bóng dáng anh thấp thoáng đằng xa, trông chờ, cảm thông, yêu thương và chia sẻ. Nhưng không một lần anh xuất hiện và thể hiện điều mình thật sự muốn làm cho Nguyên. Vì anh sợ. Mọi người thường bảo “thừa nước đục thả câu”. Quân thì không sợ mọi người. Quân chỉ sợ Nguyên nghĩ mình lợi dụng thời cơ thôi. Quân muốn xuất hiện một cách đường hoàng và bước vào trái tim Nguyên khi trái tim ấy đã lành lặn và sẵn sàng cho một khởi đầu mới!

Không quá khó khăn để Nguyên đón nhận anh với tư cách là một người bạn trai. Ngay lần đầu đứng trước mặt Nguyên anh đã nói: “Anh đến làm quen với em với tư cách một người sẽ là bạn trai em tương lai, chứ anh không đến book một ghế “bạn bè” của em làm gì cả!” Tự tin có thừa! Thế mà giờ lại phải ngồi rào trước đón sau thế này đây? Vì sao ư? Vì ban đầu, anh rất tự tin khi yêu Nguyên, nhưng dần dần anh nhận ra rằng mình không hiểu gì cái gọi là tình yêu mà mình đang có. Nó bình lặng, không gợn sóng, không mãnh liệt, không vồn vã. Cả anh và Nguyên trôi đi như thế trong hồ tình yêu bằng lặng. Không mảy may nghi ngờ gì cho đến một ngày anh bắt gặp ánh mắt Nguyên buồn thăm thẳm khi trông thấy Huy đèo cô bạn gái mới chạy vụt qua. Và anh hiểu nguyên do của sự bình lặng vô chừng ấy! Hiểu và sợ vô cùng. Bất chợt anh hụt chân. Cái hố mà bấy lâu anh nghĩ rằng anh đã lấy bê tông cố thép mà lấp lại giùm Nguyên thì giờ hóa ra anh chỉ lấp nó bằng lá khô mà thôi, và khi cơn gió bay ngang, lá tốc lên và cái hố lại hiện ra thăm thẳm! Và Quân mất dần sự tự tin từ ngày đó. Cái gì mà lúc nào ta cũng tưởng đã trọn vẹn trong tay ta rồi, đến một ngày phát hiện ra là chỉ nắm được một phần chuôi thôi…

Nguyên

Huy muốn gặp tôi. Tôi đoán trước là sẽ có cuộc hẹn này nhưng không thể biết chính xác thời gian Huy muốn nó diễn ra. Và dĩ nhiên, tôi cũng biết là Huy muốn nói điều gì. Tôi mất kha khá thời gian để sắp xếp mọi chuyện và khóa sổ hình ảnh cùng những kỉ niệm vụn vặt linh tinh một thời với Huy vào góc khuất trái tim mình, còn Huy thì không. Anh mất nhiều thời gian hơn tôi, không phải để quên mọi chuyện mà là để hiểu được chính bản thân mình muốn gì. Và cuộc hẹn này là khởi điểm mà anh muốn có cho những bắt đầu lại phía sau. Nhưng xin lỗi, tôi đã có một cuộc sống mới, cuộc sống ấy không có bóng dáng Huy ở vị trí VIP nữa.

Để xóa sạch mọi dấu vết của một người mình đã từng yêu rất nhiều và loay hoay với câu hỏi vì sao xa nhau không dễ dàng chút nào. Tôi cố gắng không liên lạc, không chen chân vào bất kì diễn biến cuộc sống nào có thể có Huy trong đó. Nhưng tôi không tự ngăn được mình chạy đến quán ngày xưa, góc bàn ngày xưa và nhìn anh tan sở. Cái dáng gầy gầy ấy ngày xưa vẫn chở tôi loăn quăn mỗi buổi chiều giờ xa quá, vách ngăn bờ kính mờ, năm mét đường lộ và một khoảng cách trái tim không gì cứu vãn được. Bốn tháng đầu, tôi chới với thật sự. Tôi đủ bản lĩnh để trấn an tất cả mọi người xung quanh rằng tôi vẫn ổn, thậm chí năng suất làm việc còn cao hơn trước rất nhiều. Nhưng tôi không đủ bản lĩnh làm mình hết đau! Rất nhẹ nhàng để kết thúc một mối quan hệ dù biết rằng sau sự nhẹ nhàng ấy là những chuỗi ngày sóng gió thật sự với cả hai. Vậy mà Huy vẫn quyết định, quyết định khi mà tôi dám chắc rằng trong đầu anh là một mớ bòng bong không lối thoát. Có thể anh cho rằng chia tay là cứu cánh duy nhất lúc ấy, nhưng có lẽ anh đã nhầm! Mà cũng có khi là do tôi cố chấp! Tôi không muốn xa nhau chỉ vì trong đầu hai đứa bắt đầu len lỏi mầm mống chán nản. Chán vì bên nhau quá nhiều mà toàn nói những câu chuyện cũ, chán vì không gọi cũng biết giờ này người kia đang làm gì, chán vì đến những quán quen không cần gọi người ta cũng biết mang nước gì ra, chán vì những nụ hôn và những cái ôm cũng chỉ có một kiểu, chán vì… tình yêu lâu rồi không được thêm lửa một tí nào, không hề có một cộc cãi vã, không hề có một lần phật ý nhau! Sóng gió mạnh quá làm tan vỡ một mối quan hệ còn bình lặng quá không vết gợn thì làm tan chảy một mối quan hệ!

Rồi thì xa nhau một thời gian, rồi thì khi quay lại Huy là người nói kết thúc. Ừ thì kết thúc đi, nếu đó là ý Huy muốn. Tôi không đủ yêu thương và dư thừa tự ái để nói rằng Huy đừng làm đau tôi như thế.

Sau những tháng ngày tự sắp xếp nội bộ, tôi xong chuyện của Huy và có một khởi đầu mới với Quân – chàng trai ban đầu rất tự tin khi cưa cẩm tôi nhưng về sau lại mất dần sự tự tin ấy. Tôi hiểu lí do, và tôi muốn chứng minh để Quân thấy rằng tôi thật sự yêu và cần anh. Quân đâu biết rằng cái cách anh ấy bỏ tôi một mình với ý nghĩ tôi còn luyến tiếc Huy làm tôi đau như thế nào. Phần Huy thì chỉ là quá khứ, một quá khứ khép chứ không mở, và dù có mở thì tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại. Quá khứ tình yêu tốt nhất là nên ngủ yên một khi người ta đã có một cái mới tương tự lấp đầy vừa vặn!

Huy

Tôi không biết rằng mình không còn sức ảnh hưởng đến em như thế, tệ hại thật! Tôi nhắn tin hẹn gặp và chưa đầy ba mươi giây sau đó có tin nhắn trả lời: “Em biết anh muốn nói gì. Và em sẽ trả lời anh là không thể. Anh còn muốn gặp em chứ?” Và tôi đã không trả lời, không biết trả lời thế nào. Em đọc được tất cả suy nghĩ của tôi, vẫn như ngay trước, em quá nhạy cảm và thông minh. Nhạy cảm đến độ tôi luôn luôn sợ mình sẽ làm em tổn thương. Thông minh đến độ tự biết phải làm gì khi tôi đột nhiên mất lửa trong tình yêu với em. Em im lặng và để tôi thanh thản ra đi. Em còn biết trước rằng đến một lúc nào đó tôi sẽ muốn quay lại. Tôi cũng không biết từ lúc nào em đã chuẩn bị cho tôi một câu trả lời thắt lòng như vậy. Chắc chắn không phải là từ đầu, vì lúc đó em còn yêu tôi rất nhiều. Mỗi chiều tôi đều đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn xuống góc quán quen thuộc đối diện và tôi bắt gặp em ở đó, lơ đãng và hoài niệm. Tôi thề là lúc ấy tôi chỉ muốn lao xuống gặp em và nói rằng tôi nhớ em như điên. Nhưng tôi tự ngăn mình không được như thế, tôi sợ vô cùng viễn cảnh một ngày tôi sẽ lại phải khó khăn nói ra đi vì tôi là đứa luôn cả thèm chóng chán, chán xong lại thèm… không cái gì ra cáigì trong trái tim một thằng kỹ sư hai mươi ba tuổi như tôi.

Tám tháng dài đằng đẵng trôi qua. Tôi thử nghiệm mình trong những tình yêu mới. Ban đầu tôi tưởng mình yêu thật, nhưng không, bao giờ cũng vậy, sau thời gian đầu chếnh choáng men say tôi lại ngỡ ngàng nhận ra tôi đang đi tìm một hình bóng nằm sâu trong tim tôi chứ không phải tôi đang yêu cô gái ở thì hiện tại. Tôi thích cô gái này vì cô ta có điệu cười nghiêng đầu và cái nhăn mũi rất giống em. Tôi thích cô gái kia vì cô ta hay co ro nép vào lòng tôi mỗi khi bênnhau như em ngày xưa. Tôi thích cô gái nọ vì cô ta có đôi mắt sâu thẳm giống em!... Những Ngân, Hương, Diệu… tôi quen đều là những sự chắp vá những mảng ký ức về em. Tôi yêu em qua bóng hình những người con gái này. Và tôi thấy mình không khác gì một thằng khốn nạn. Dù có biện minh rằng khốn nạn một chút để nhận ra rằng đâu là tình yêu đích thực của mình thì vẫn là khốn nạn mà thôi. Và nếu bạn muốn có một lí do lí giải cho cuộc hẹn tôi muốn có với em thì nó chính là đây! Chính là tôi muốn chấm dứt con người khốn nạn của mình để quay trở về là tôi của những ngày xưa, những ngày tôi bình yên trong tình yêu với người con gái tôi thật sự yêu!

Đêm trước, ngồi dán mắt vào màn hình máy vi tính để hoàn thành project mới được giao, tôi bỗng đau đầu kinh khủng. Đi tìm một quả táo trong tủ lạnh và ra ban công nhấm nháp một lúc thì thấy thư giãn hơn, tôi vào bàn định tiếp tục công việc. Đập vào mắt tôi lúc ấy là một chuỗi những hình ảnh của em được tôi cài vào chế độ screensaver. Tim tôi quặn thắt! Và tôi lao đến tìm em. Một tia hy vọng cuối cùng tôi muốn thắp lên cho mình!

Quân

Tình yêu của Nguyên dành cho tôi và sự luyến tiếc dành cho Huy cái nào là mãnh liệt hơn? Chắc chỉ có ông trời mới trả lời được câu hỏi ngớ ngẩn này của tôi. Rành rành là Nguyên đang là bạn gái tôi nhé, vậy thì bạn sẽ đặt câu hỏi rằng tôi quan tâm đến cái ông Huy chết tiệt đó để làm gì? Câu trả lời đây, đi vòng vòng một chút! Khi mà bạn gái bạn mất đến tám tháng trời để quên đi tình yêu cũ với thằng chết tiệt kể trên, khi mà bạn gái bạn lạnh cóng và rời tay bạn ra khi thằng chết tiệt kia đi xẹt qua, khi mà bạn gái bạn dành cho bạn một tình yêu bình lặng vô cùng, khi mà bạn bị bạn gái bạn bắt thóp khi đang ghen với … cũng là cái thằng chết tiệt kia, khi mà… à mà thôi, bấy nhiêu đó đủ rồi. Giờ thì tôi hỏi ngược lại bạn nhé, nếu bạn là tôi thì bạn cho rằng cái thằng ấy có đáng quan tâm không? Này, bạn mà bảo là không là tôi không tin đâu đấy!

Tôi không muốn mất Nguyên, thật sự không. Nhưng nếu cứ duy trì mãi một mối quan hệ mà đến giờ tôi không biết gọi là cái gì thì tôi cũng không muốn. Nếu nó gọi là tình yêu thì tôi chỉ dám chắc một phía là từ tôi rằng tôi yêu Nguyên rất nhiều, còn phần Nguyên, tôi không dám trả lời thay cô ấy. Tôi ở đâu trong lòng cô ấy nhỉ? Tôi làm sao mà biết được. Bạn đừng bảo tôi hỏi cô ấy nhé, tôi không làm đâu đấy! Thà cứ để tôi thế này, đến một lúc nào đó cô ấy chán thì chia tay tôi chứ tôi không đời nào hỏi cô ấy đâu. Ai lại muốn nghe một câu trả lời có thể làm mình đau nhói tim đâu nhỉ?

Tôi tránh mặt Nguyên một thời gian dài. Tôi tin là Nguyên biết lí do. Và em cũng im lặng với tôi trong bằng ấy thời gian. Đêm nào đi làm về tôi cũng rẽ sang đường nhà em, đứng dưới đường ngắm cửa sổ phòng em thật lâu cho đến khi lạnh buốt vì sương. Nhưng tôi không gọi em xuống, tôi không muốn tạo áp lực cho em vì bất cứ điều gì. Có bao giờ bạn yêu một người nhiều đến mức như vậy chưa? Tôi nghĩ là tôi yêu Nguyên nhiều như thế đấy! Một đêm, tôi trông thấy Huy! Chiếc áo xanh rêu – màu yêu thích của Nguyên và Huy, những ngày mới yêu, đã có lần tôi bắt gặp Nguyên thanh lý hàng tá quần áo màu này. Tôi hỏi thì Nguyên chỉ cười: “Cũ hết rồi anh, bỏ đi là vừa đẹp!” Cái gì cũ? Quần áo cũ hay là tình yêu với Huy? Tôi mong là cả hai! Nhưng có vẻ tôi lầm!

Huy đứng đó thật lâu, lặng lẽ ngắm những vòng khói thuốc quẩn quanh bên mình. Điện thoại Huy có tin nhắn, anh đọc xong thì lặng lẽ dụi điếu thuốc và bỏ đi! Ngay lúc ấy tôi nhận được tin nhắn từ Nguyên: “Hôm nay anh sẽ lên nhà chứ, anh yêu?”. Và tôi biết, tất cả đã kết thúc, tất cả về Huy!