googlee5327712a49d4482.html Hôm nay anh sẽ lên nhà chứ ~ Liễu

2/1/12

Hôm nay anh sẽ lên nhà chứ

(Sưu tầm) - - Em này, người ta mất bao lâu để quên toàn phần người cũ em nhỉ? – Quân vừa nói vừa vuốt bàn tay Nguyên.
- Nếu “người ta” ở đây là em thì tám tháng tròn đầy đấy!
 
- Lâu thế cơ à? Làm gì mà phải mất đến tám tháng, vị chi 240 ngày để di dời một người khỏi tầm quan sát và trung khu yêu thương của mình? Trong khi cùng thời gian ấy có lẽ đã đủ để anh kịp bắt đầu và chấm dứt với một cô nàng rồi ý.

- Vì nhiều thứ nhỏ nhặt không tẩy được.

- Nhỏ nhặt mà nhớ dai vậy sao em?

- Vì nhỏ nên mới nhớ. Mà thật ra là anh muốn hỏi em cái gì đây? Muốn hỏi rằng em có nhận lời đi sinh nhật cái Chi bạn em, mà cái Chi là bạn nối khố với anh Huy, và thể nào anh Huy cũng đến dự sinh nhật nó, đúng không nào?

Bao giờ Nguyên cũng đọc được ý nghĩ của Quân khi anh vừa mới bắt nhịp cầu đầu tiên để dẫn sang cái câu hỏi ẩn đằng sau đấy chừng vài nhịp cầu nữa. Bao giờ cũng thế! Nhưng Quân vẫn không bỏ được cái tính ấy của mình. Có lẽ anh không đủ can đảm để hỏi trực diện kiểu một đánh một về bất cứ vấn đề gì liên quan đến EX của Nguyên. Vì anh biết, người ấy trong Nguyên quan trọng thế nào. Và cũng vì anh tự nghĩ rằng anh mà đem lên bàn cân với người ấy thì… anh không phải là người chiến thắng! Thời gian khi Nguyên chia tay với Huy luôn có bóng dáng anh thấp thoáng đằng xa, trông chờ, cảm thông, yêu thương và chia sẻ. Nhưng không một lần anh xuất hiện và thể hiện điều mình thật sự muốn làm cho Nguyên. Vì anh sợ. Mọi người thường bảo “thừa nước đục thả câu”. Quân thì không sợ mọi người. Quân chỉ sợ Nguyên nghĩ mình lợi dụng thời cơ thôi. Quân muốn xuất hiện một cách đường hoàng và bước vào trái tim Nguyên khi trái tim ấy đã lành lặn và sẵn sàng cho một khởi đầu mới!

Không quá khó khăn để Nguyên đón nhận anh với tư cách là một người bạn trai. Ngay lần đầu đứng trước mặt Nguyên anh đã nói: “Anh đến làm quen với em với tư cách một người sẽ là bạn trai em tương lai, chứ anh không đến book một ghế “bạn bè” của em làm gì cả!” Tự tin có thừa! Thế mà giờ lại phải ngồi rào trước đón sau thế này đây? Vì sao ư? Vì ban đầu, anh rất tự tin khi yêu Nguyên, nhưng dần dần anh nhận ra rằng mình không hiểu gì cái gọi là tình yêu mà mình đang có. Nó bình lặng, không gợn sóng, không mãnh liệt, không vồn vã. Cả anh và Nguyên trôi đi như thế trong hồ tình yêu bằng lặng. Không mảy may nghi ngờ gì cho đến một ngày anh bắt gặp ánh mắt Nguyên buồn thăm thẳm khi trông thấy Huy đèo cô bạn gái mới chạy vụt qua. Và anh hiểu nguyên do của sự bình lặng vô chừng ấy! Hiểu và sợ vô cùng. Bất chợt anh hụt chân. Cái hố mà bấy lâu anh nghĩ rằng anh đã lấy bê tông cố thép mà lấp lại giùm Nguyên thì giờ hóa ra anh chỉ lấp nó bằng lá khô mà thôi, và khi cơn gió bay ngang, lá tốc lên và cái hố lại hiện ra thăm thẳm! Và Quân mất dần sự tự tin từ ngày đó. Cái gì mà lúc nào ta cũng tưởng đã trọn vẹn trong tay ta rồi, đến một ngày phát hiện ra là chỉ nắm được một phần chuôi thôi…

Nguyên

Huy muốn gặp tôi. Tôi đoán trước là sẽ có cuộc hẹn này nhưng không thể biết chính xác thời gian Huy muốn nó diễn ra. Và dĩ nhiên, tôi cũng biết là Huy muốn nói điều gì. Tôi mất kha khá thời gian để sắp xếp mọi chuyện và khóa sổ hình ảnh cùng những kỉ niệm vụn vặt linh tinh một thời với Huy vào góc khuất trái tim mình, còn Huy thì không. Anh mất nhiều thời gian hơn tôi, không phải để quên mọi chuyện mà là để hiểu được chính bản thân mình muốn gì. Và cuộc hẹn này là khởi điểm mà anh muốn có cho những bắt đầu lại phía sau. Nhưng xin lỗi, tôi đã có một cuộc sống mới, cuộc sống ấy không có bóng dáng Huy ở vị trí VIP nữa.

Để xóa sạch mọi dấu vết của một người mình đã từng yêu rất nhiều và loay hoay với câu hỏi vì sao xa nhau không dễ dàng chút nào. Tôi cố gắng không liên lạc, không chen chân vào bất kì diễn biến cuộc sống nào có thể có Huy trong đó. Nhưng tôi không tự ngăn được mình chạy đến quán ngày xưa, góc bàn ngày xưa và nhìn anh tan sở. Cái dáng gầy gầy ấy ngày xưa vẫn chở tôi loăn quăn mỗi buổi chiều giờ xa quá, vách ngăn bờ kính mờ, năm mét đường lộ và một khoảng cách trái tim không gì cứu vãn được. Bốn tháng đầu, tôi chới với thật sự. Tôi đủ bản lĩnh để trấn an tất cả mọi người xung quanh rằng tôi vẫn ổn, thậm chí năng suất làm việc còn cao hơn trước rất nhiều. Nhưng tôi không đủ bản lĩnh làm mình hết đau! Rất nhẹ nhàng để kết thúc một mối quan hệ dù biết rằng sau sự nhẹ nhàng ấy là những chuỗi ngày sóng gió thật sự với cả hai. Vậy mà Huy vẫn quyết định, quyết định khi mà tôi dám chắc rằng trong đầu anh là một mớ bòng bong không lối thoát. Có thể anh cho rằng chia tay là cứu cánh duy nhất lúc ấy, nhưng có lẽ anh đã nhầm! Mà cũng có khi là do tôi cố chấp! Tôi không muốn xa nhau chỉ vì trong đầu hai đứa bắt đầu len lỏi mầm mống chán nản. Chán vì bên nhau quá nhiều mà toàn nói những câu chuyện cũ, chán vì không gọi cũng biết giờ này người kia đang làm gì, chán vì đến những quán quen không cần gọi người ta cũng biết mang nước gì ra, chán vì những nụ hôn và những cái ôm cũng chỉ có một kiểu, chán vì… tình yêu lâu rồi không được thêm lửa một tí nào, không hề có một cộc cãi vã, không hề có một lần phật ý nhau! Sóng gió mạnh quá làm tan vỡ một mối quan hệ còn bình lặng quá không vết gợn thì làm tan chảy một mối quan hệ!

Rồi thì xa nhau một thời gian, rồi thì khi quay lại Huy là người nói kết thúc. Ừ thì kết thúc đi, nếu đó là ý Huy muốn. Tôi không đủ yêu thương và dư thừa tự ái để nói rằng Huy đừng làm đau tôi như thế.

Sau những tháng ngày tự sắp xếp nội bộ, tôi xong chuyện của Huy và có một khởi đầu mới với Quân – chàng trai ban đầu rất tự tin khi cưa cẩm tôi nhưng về sau lại mất dần sự tự tin ấy. Tôi hiểu lí do, và tôi muốn chứng minh để Quân thấy rằng tôi thật sự yêu và cần anh. Quân đâu biết rằng cái cách anh ấy bỏ tôi một mình với ý nghĩ tôi còn luyến tiếc Huy làm tôi đau như thế nào. Phần Huy thì chỉ là quá khứ, một quá khứ khép chứ không mở, và dù có mở thì tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại. Quá khứ tình yêu tốt nhất là nên ngủ yên một khi người ta đã có một cái mới tương tự lấp đầy vừa vặn!

Huy

Tôi không biết rằng mình không còn sức ảnh hưởng đến em như thế, tệ hại thật! Tôi nhắn tin hẹn gặp và chưa đầy ba mươi giây sau đó có tin nhắn trả lời: “Em biết anh muốn nói gì. Và em sẽ trả lời anh là không thể. Anh còn muốn gặp em chứ?” Và tôi đã không trả lời, không biết trả lời thế nào. Em đọc được tất cả suy nghĩ của tôi, vẫn như ngay trước, em quá nhạy cảm và thông minh. Nhạy cảm đến độ tôi luôn luôn sợ mình sẽ làm em tổn thương. Thông minh đến độ tự biết phải làm gì khi tôi đột nhiên mất lửa trong tình yêu với em. Em im lặng và để tôi thanh thản ra đi. Em còn biết trước rằng đến một lúc nào đó tôi sẽ muốn quay lại. Tôi cũng không biết từ lúc nào em đã chuẩn bị cho tôi một câu trả lời thắt lòng như vậy. Chắc chắn không phải là từ đầu, vì lúc đó em còn yêu tôi rất nhiều. Mỗi chiều tôi đều đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn xuống góc quán quen thuộc đối diện và tôi bắt gặp em ở đó, lơ đãng và hoài niệm. Tôi thề là lúc ấy tôi chỉ muốn lao xuống gặp em và nói rằng tôi nhớ em như điên. Nhưng tôi tự ngăn mình không được như thế, tôi sợ vô cùng viễn cảnh một ngày tôi sẽ lại phải khó khăn nói ra đi vì tôi là đứa luôn cả thèm chóng chán, chán xong lại thèm… không cái gì ra cáigì trong trái tim một thằng kỹ sư hai mươi ba tuổi như tôi.

Tám tháng dài đằng đẵng trôi qua. Tôi thử nghiệm mình trong những tình yêu mới. Ban đầu tôi tưởng mình yêu thật, nhưng không, bao giờ cũng vậy, sau thời gian đầu chếnh choáng men say tôi lại ngỡ ngàng nhận ra tôi đang đi tìm một hình bóng nằm sâu trong tim tôi chứ không phải tôi đang yêu cô gái ở thì hiện tại. Tôi thích cô gái này vì cô ta có điệu cười nghiêng đầu và cái nhăn mũi rất giống em. Tôi thích cô gái kia vì cô ta hay co ro nép vào lòng tôi mỗi khi bênnhau như em ngày xưa. Tôi thích cô gái nọ vì cô ta có đôi mắt sâu thẳm giống em!... Những Ngân, Hương, Diệu… tôi quen đều là những sự chắp vá những mảng ký ức về em. Tôi yêu em qua bóng hình những người con gái này. Và tôi thấy mình không khác gì một thằng khốn nạn. Dù có biện minh rằng khốn nạn một chút để nhận ra rằng đâu là tình yêu đích thực của mình thì vẫn là khốn nạn mà thôi. Và nếu bạn muốn có một lí do lí giải cho cuộc hẹn tôi muốn có với em thì nó chính là đây! Chính là tôi muốn chấm dứt con người khốn nạn của mình để quay trở về là tôi của những ngày xưa, những ngày tôi bình yên trong tình yêu với người con gái tôi thật sự yêu!

Đêm trước, ngồi dán mắt vào màn hình máy vi tính để hoàn thành project mới được giao, tôi bỗng đau đầu kinh khủng. Đi tìm một quả táo trong tủ lạnh và ra ban công nhấm nháp một lúc thì thấy thư giãn hơn, tôi vào bàn định tiếp tục công việc. Đập vào mắt tôi lúc ấy là một chuỗi những hình ảnh của em được tôi cài vào chế độ screensaver. Tim tôi quặn thắt! Và tôi lao đến tìm em. Một tia hy vọng cuối cùng tôi muốn thắp lên cho mình!

Quân

Tình yêu của Nguyên dành cho tôi và sự luyến tiếc dành cho Huy cái nào là mãnh liệt hơn? Chắc chỉ có ông trời mới trả lời được câu hỏi ngớ ngẩn này của tôi. Rành rành là Nguyên đang là bạn gái tôi nhé, vậy thì bạn sẽ đặt câu hỏi rằng tôi quan tâm đến cái ông Huy chết tiệt đó để làm gì? Câu trả lời đây, đi vòng vòng một chút! Khi mà bạn gái bạn mất đến tám tháng trời để quên đi tình yêu cũ với thằng chết tiệt kể trên, khi mà bạn gái bạn lạnh cóng và rời tay bạn ra khi thằng chết tiệt kia đi xẹt qua, khi mà bạn gái bạn dành cho bạn một tình yêu bình lặng vô cùng, khi mà bạn bị bạn gái bạn bắt thóp khi đang ghen với … cũng là cái thằng chết tiệt kia, khi mà… à mà thôi, bấy nhiêu đó đủ rồi. Giờ thì tôi hỏi ngược lại bạn nhé, nếu bạn là tôi thì bạn cho rằng cái thằng ấy có đáng quan tâm không? Này, bạn mà bảo là không là tôi không tin đâu đấy!

Tôi không muốn mất Nguyên, thật sự không. Nhưng nếu cứ duy trì mãi một mối quan hệ mà đến giờ tôi không biết gọi là cái gì thì tôi cũng không muốn. Nếu nó gọi là tình yêu thì tôi chỉ dám chắc một phía là từ tôi rằng tôi yêu Nguyên rất nhiều, còn phần Nguyên, tôi không dám trả lời thay cô ấy. Tôi ở đâu trong lòng cô ấy nhỉ? Tôi làm sao mà biết được. Bạn đừng bảo tôi hỏi cô ấy nhé, tôi không làm đâu đấy! Thà cứ để tôi thế này, đến một lúc nào đó cô ấy chán thì chia tay tôi chứ tôi không đời nào hỏi cô ấy đâu. Ai lại muốn nghe một câu trả lời có thể làm mình đau nhói tim đâu nhỉ?

Tôi tránh mặt Nguyên một thời gian dài. Tôi tin là Nguyên biết lí do. Và em cũng im lặng với tôi trong bằng ấy thời gian. Đêm nào đi làm về tôi cũng rẽ sang đường nhà em, đứng dưới đường ngắm cửa sổ phòng em thật lâu cho đến khi lạnh buốt vì sương. Nhưng tôi không gọi em xuống, tôi không muốn tạo áp lực cho em vì bất cứ điều gì. Có bao giờ bạn yêu một người nhiều đến mức như vậy chưa? Tôi nghĩ là tôi yêu Nguyên nhiều như thế đấy! Một đêm, tôi trông thấy Huy! Chiếc áo xanh rêu – màu yêu thích của Nguyên và Huy, những ngày mới yêu, đã có lần tôi bắt gặp Nguyên thanh lý hàng tá quần áo màu này. Tôi hỏi thì Nguyên chỉ cười: “Cũ hết rồi anh, bỏ đi là vừa đẹp!” Cái gì cũ? Quần áo cũ hay là tình yêu với Huy? Tôi mong là cả hai! Nhưng có vẻ tôi lầm!

Huy đứng đó thật lâu, lặng lẽ ngắm những vòng khói thuốc quẩn quanh bên mình. Điện thoại Huy có tin nhắn, anh đọc xong thì lặng lẽ dụi điếu thuốc và bỏ đi! Ngay lúc ấy tôi nhận được tin nhắn từ Nguyên: “Hôm nay anh sẽ lên nhà chứ, anh yêu?”. Và tôi biết, tất cả đã kết thúc, tất cả về Huy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét