googlee5327712a49d4482.html Đàn bà yêu chồng ~ Liễu

13/2/12

Đàn bà yêu chồng

(Trang Hạ) - Đàn bà yêu chồng là chuyện dĩ nhiên, có gì mà nói.
Yêu chồng người khác mới có chuyện để nói. Nhưng nói gì? Chắc nói chuyện là, chỉ có chồng người mới áo gấm xông hương? Nhưng ngược lại, giả dụ có vài người cứ tưởng mỗi chồng họ mới đích thị “áo gấm xông hương”, thì sao nhỉ?
Cách đây một thời gian, một thiếu phụ dắt con tới nhà tôi, ngồi chễm chệ giữa nhà, ngọt nhạt. Chồng nàng bối rối đứng sau lưng vợ.
Tôi đi kiếm cộng sự, chồng nàng là người mà tôi đã chọn. Quá trình hợp tác đối với tôi không hào hứng lắm, vì chồng nàng chưa bộc lộ được ưu điểm hoặc năng lực nào thật sự nổi bật. Mà tôi, thứ mà tôi quan tâm nhất ở người đàn ông là anh có được việc hay không, có ý tưởng đột phá không, có năng lực thực hiện cái ý tưởng đó của anh không, chứ không phải, anh thơm thế nào, anh phong độ ra sao, cằm có được cạo nhẵn bởi Gillette ba bốn năm lưỡi hay không, túi anh có bao nhiêu tiền?
Tóm lại là thực sự, tôi không mấy khi để ý tới giới tính của người đang ngồi trước mặt, đang cùng hợp tác. Tôi chỉ quan tâm là chúng ta có lao về cùng một hướng hay không? Thú thật là, tôi thấy, đi một mình nhanh hơn! (Xin lỗi các anh đàn ông khác!)
Nhưng trong tâm trí người thiếu phụ kia, nàng thấy cuộc sống biến thành địa ngục khi ngày nào cũng nghe thấy nhắc tên tôi từ đôi môi của chồng nàng. Câu chuyện của chồng nàng luôn xuất hiện cụm từ “Trang Hạ nói thế này”…, rồi tên tôi xuất hiện ở giữa mâm cơm nhà nàng, ở trên chuyến xe đi chơi của gia đình nàng, xuất hiện vào buổi sáng trước khi chồng nàng ra khỏi nhà, xuất hiện trong cuộc điện thoại vợ gọi cho chồng. Tôi chỉ không biết nó có xuất hiện trên giường ngủ hay không mà thôi, nếu có, thì thật bi kịch, cho cả họ và tôi.
Một thời gian sau, chắc không chịu nổi, nàng dẫn con đến tận nhà xem mặt tôi. Tôi nói, xin mời! Tôi pha nước trà mời ngồi nói chuyện đàng hoàng, chồng tôi trổ tài món ngon đãi khách! Mẹ chồng tôi nằm nói chuyện với nàng. Khi ấy, mẹ chồng tôi còn sống.
Chẳng biết cuộc gặp mặt duy nhất ấy có khiến người thiếu phụ kia hết cơn ghen? Nếu hết, xin chúc mừng; Nếu không, cũng xin chúc mừng, vì nàng thực sự vẫn còn yêu chồng! Và tìm mọi cách để xác thực tình yêu ấy xứng đáng để yêu!
Dù bằng cách làm chạnh lòng người khác, hoặc làm buồn phiền người khác. Nàng về, mẹ chồng tôi khen nức nở, nói, phụ nữ là phải thế, phải đon đả, ngọt ngào, mau mồm mau miệng, xởi lởi, dạ thưa mau mắn thế. Ai đời cứ lầm lì như dâu nhà này (hi hi!).
Tôi nghĩ người thiếu phụ kia không thật thông minh trong cảm xúc của bản thân. Đàn ông thấy hết những gì nàng có (và tôi có), như mẹ chồng tôi thấy. Đàn ông có mù đâu?
Tôi chấm dứt việc hợp tác với cộng sự này không phải vì cảm xúc của vợ anh, mà là vì cảm xúc của bản thân tôi. Thì tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ hào hứng với những người có năng lực đột phá, có sự sáng tạo trong đầu óc.
Đáp lại, có một lần khác, tôi đã phải rút lui ra khỏi một sự hợp tác tưởng như rất hoàn hảo. Và rút lui không phải vì cảm xúc của tôi, mà là vì cảm xúc của vợ… cộng sự. (Đời nó thế, đừng hỏi tại sao đời phức tạp!)
Cái lần duy nhất tôi phải giáp mặt vợ của chàng cộng sự, mặt của bà vợ chàng nặng như đeo một tấn chì.
Chàng chở tôi trong xe hơi, còn bà vợ, kè kè xe máy, chạy ở bên, nhìn vào qua cửa kính xe. Được một đoạn thì bà vợ tự rẽ. Còn người chồng, điềm nhiên chở tôi đi tiếp, đi bar, rồi đi ăn đêm, theo đúng kế hoạch của chúng tôi. Vì đã mời đi cùng từ đầu nhưng người vợ từ chối, từ chối nhưng vẫn xáp lại xem, tôi là đứa nào, và bày tỏ thái độ hằn học. (Tôi nghĩ đây là phản xạ kém của phụ nữ).
Vì chúng tôi là những cộng sự thật sự, đều hài lòng về sự hợp tác lần này, và thấy người kia xứng đáng được đối xử tử tế. Nếu như ngoại tình, chẳng cần phải đi chung cũng vẫn ngoại tình được, về nhà đúng giờ cơm cũng vẫn ngoại tình như thường. Và người vợ từ chối đi chung, thì người vợ tự chịu đựng lấy cảm xúc của bản thân cô ấy!
Còn trong mắt người vợ, thì không cần biết ông chồng mình có ngoại tình hay không, chỉ cần thấy người chồng dành nhiều tiền của và nhiều thời gian cho công việc của “cô kia”, tức là dấu hiệu của… ngoại tình! Sống chết cũng phải giết địch thủ!
Tôi nghĩ, có lẽ vấn đề của chàng cộng sự xuất phát từ bản thân mối quan hệ vợ chồng của họ, thiếu sự tin cậy và có những nguy cơ tiềm ẩn, có hay không có tôi xuất hiện, cũng vẫn vậy!
Còn người vợ nghĩ, một con bồ trong một năm chỉ lấy của chồng mình một căn nhà là cùng, trong khi chồng nàng đầu tư cho tôi tốn hơn thế nhiều lần, trong thời gian rất ngắn.
Tôi nhìn bà vợ mỉm cười. Bà vợ của người cộng sự, không mỉm cười mà về cho tay chân lên phá nát cơ đồ, đâm thủng những bức ảnh, tha lôi đi những thứ trong dự án. Khi chia tay, tôi vẫn mỉm cười. Vì tôi biết rằng, một người đàn bà không bao giờ giữ được chồng bằng nước mắt hay sự hằn thù, dù cho nhân danh tình yêu hay hôn nhân.
Nhất là những người đàn ông mạnh và thứ dữ như đại bàng. Sao họ không hiểu rằng, con đại bàng nào cũng cần một cái tổ? Sao cứ giữ chồng theo cách của một con gà mái?
Sau này, nghe nói rằng, thủ pháp của người vợ này, tình yêu của người vợ này, cũng chỉ giữ được tờ giấy hôn thú của hai người, mà thôi. Chứ không thể giữ người đàn ông. Vì người đàn ông có câm mù điếc đâu, mà không biết họ là ai, họ có thể làm gì?
Và tình địch của nàng đâu cần ngồi chung xe, ăn chung bàn, xuất hiện tay trong tay chồng nàng trong event? Tình địch của nàng, sau này, đã chỉ mau mắn đẻ lấy vài đứa con, chia tài sản, đau đầu!
P/S: Áo gấm xông hương, hay chồng người, hay đại gia, hay sex, đều không phải là những thứ khiến tôi mảy may động lòng.
Mà có lẽ là một thứ khác. Một thứ gì đó khác.
Tôi không nói cho bạn biết bí mật đó đâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét